SUSU IU JACK NHÌU NHÌU LÉM!!!


Đây là Tatty Teddy Thạch mua cho S nè, đem từ "Me to you store" - UK về đó!


Tên là Jack đó nha! Tên hay không? Do Thạch đặt đó!
Thích nhất là cái câu của Jack: "I love u this much!", lúc đầu S còn ngu ngu không hỉu nữa, hỉu ra rùi thì không chịu chỉ chừng đó "much" thui, đòi nhiều hơn nữa, hehehehe!
Ghét nhất là mỗi lần bắt Thạch hun Jack, T cứ la là T không chơi trò con nít giống S đâu!

Nhớ Thạch là đem Jack ra chơi ... Thạch học giỏi, mau về chơi với Su, với Jack hì! Nhớ Thạch lắm!



Hum ni là tròn 2 tháng bé Jack về ở với S rùi! Mừng Jack 2 tháng tuổi!

Bệnh rùi ...


Hôm ni là ngày đầu tuần, còn là 20/10 nữa, vậy mà mình phải chào ngày mới 1 cách vật vã! Chiều hôm qua là đã đau rùi, nhưng nghĩ không sao đâu, nên ngâm trong phòng tắm hơn nửa tiếng lun! Tối hôm qua trời nóng, ngủ mở máy lạnh. Sáng tỉnh dậy, thấy trong người không khỏe rùi, bò lê bò lết đi rửa mặt, anh Vũ với 2 đứa kia đi làm sớm, còn 2 đứa nữa đang ngủ, mình cũng chẳng dám kêu dậy! ...
Mồ hôi tuôn ra như tắm, mà trong người thì lạnh không chịu nổi, sợ bị trúng gió, lại bò đi lục cơm nguội ăn ...
8h, tình hình vẫn không khá hơn mấy, ôm bụng nằm quằn quại, vừa rên vừa lăn lộn, mặt mày từ xanh lè, chuyển qua tái mét, bụng thì lo lỡ hôm ni không đi làm được, mà lại nghỉ k báo trước! Lo sao trước h mình đã bị thế này đâu!
9h kém 20', thấy cũng đỡ hơn, quyết định vùng dậy đi làm! Lại kẹt xe, lại tiếng ồn và khói bụi, làm mình chóng mặt hoa mắt, mấy lần xém đụng vô xe người ta, cuối cùng cũng lết lên được tới công ty!
Thấy hoa để trên bàn, mà chẳng còn chút sức lực nào để cám ơn, con bạn ngồi cùng xoay qua nhìn mình há hốc : sao nhìn Q thấy ghê quá? Q bệnh hả?
Bây h cũng vậy, híc, ngồi trong phòng lạnh, lạnh run ng, mà mồ hôi vẫn tiếp tục tuôn, lo quá! Chiều ni còn đi học, rùi còn có hẹn với phòng nữa ...
Má Hảo nói cuối tuần xún SG dẫn susu đi khám bệnh, má xún lẹ lên, kẻo con die trước lúc tới bv lun quá! Sợ quá,huhuhuhu, lỡ đi bv, ng ta bảo mình bị ung thư sắp chết thì sao???
Mệt mỏi quá, đuối quá, lại còn lo lắng nữa, ... ước chi ...

VIẾT CHO ANH NHỮNG NGÀY XA [14102008]


1.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …

Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …

Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …

Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
…………


2.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …

Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?

Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định

Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …

Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …

……………


3.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh

Anh của em, …

Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …

……


4.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay ...

ĐÀO PHONG LAN

Công nghệ


Thật sự ra thì từ trước tới giờ, chưa bao giờ mình phủ nhận cái cần thiết và thuận tiện của những thứ thuộc về công nghệ: điện thoại, di động, máy tính, ...
Rõ ràng là ngay bản thân mình cũng cần tới nó!
Nhưng mà mình cũng chưa lúc nào tán thành với việc quá phụ thuộc vào công nghệ, hay là quá nghiện những thứ đó!
Ví dụ như trước đây, lúc chưa có đtdđ, mình vẫn qua nhà tìm nhau, gặp và chào hỏi gia đình, ba mẹ! Còn bây giờ, chỉ hẹn nhau qua cái đt và đi, ba mẹ cũng chẳng thể biết mặt mũi cái đứa đang đi với con mình tròn méo thế nào! Nhiều khi ở nhà, tự nhiên thèm nghe có tiếng gọi hỏi "dạ thưa cô, thưa chú, có Su ở nhà không?!"
Mọi chuyện thay đổi lắm nhé! Ngày xưa thì đến tìm nhau, không gặp ai thì để lại mảnh giấy trước cửa! Ở xa rồi thì chuyển qua viết thư tay, lâu ngày lại chuyển qua mail, rùi bặt tin lun hẳn! Có điện thoại thì nhắn tin, gọi điện, chat, rùi dần dần cũng im lun! Phương thức trao đổi càng lúc càng tiện lợi, mà sao tâm hồn con người cứ như 1 cái gì đó mờ nhạt, mờ nhạt dần! Cứ vậy!
Ở nhà cũng thế, đi đâu mệt mỏi về nhà, muốn có người trò chuyện, muốn có người hỏi han, hay chí ít thì cũng lắng nghe và chia sẻ với mình, thì lại chẳng được như mong đợi! Người ở nhà cứ cắm đầu cắm cổ vô cái gọi là máy vi tính, rồi thì internet ... Dần dần lại thấy nhàn nhạt cả cái thứ tình cảm gia đình ...
Trớ trêu, người iu của mình lại liên quan tới lĩnh vực computer science! Ừ, hay thật! Có những lúc thật bất ngờ và hứng thú khi nghe ng iu giảng giải về những ứng dụng của mấy thứ đó, rùi thầm ngưỡng mộ! Nhưng cũng lắm lúc bực bội và khó chịu khi chẳng lúc nào ng iu rời khỏi được cái laptop! Mà biết làm sao! Dù sao thì bây giờ ở xa nhau, mình có ở bên cạnh ng iu được như cái laptop đâu, đương nhiên là phải quý cái laptop rùi! Mà mình cứ bâng khuâng hoài, liệu đến lúc ở gần, có khi nào mấy thứ công nghệ đó sẽ ngăn cách mình k nhỉ? Y như mấy ngày cuối cùng ờ nhà, có bao giờ nói chuyện được với đứa em suốt ngày chỉ online và nhắn tin điện thoại ...
Ôi chán! Dù sao thì hôm nay cũng phơi bày ra hết những cái khó chịu của mình với những công nghệ tối cần thiết, ôi cái điều mà mình ấp ủ trong bụng lâu nay, đặc biệt là từ lúc mẹ cho bắt net!
Túm lại là bực mình quá, nhưng mà vẫn không thể nào mà sống thiếu được!
Nhưng mà vẫn BỰC MÌNH QUÁ!