Lãng quên

Em không đủ tình yêu để nuôi dưỡng anh trong trái tim bé bỏng của mình

Một buổi sáng khi con chim nhỏ thôi không hót tiếng hót thường ngày

Và đóa tường vi rũ rượi gục chết bên bờ giậu

Em thấy trái tim mình chật chội đến nỗi nó bóp nghẹt hình bóng anh

Rồi trào ra những giọt máu tươi nóng bỏng

Nó chảy ngược lên trí nhớ, ký ức em và biến thành những dòng sông mải miết

Rồi em trôi, em tuột...

Anh ở đâu đó trong dòng sông em màu nhiệm

Đó là những dòng sông không có màu xanh

Chỉ có mắt em đen thẳm, hồ nghi về thực tại

Thứ thực tại có thể giết em bằng tình yêu mãi mãi

Một lần đau mà biết vui đến ứa trào nước mắt

Yêu là được yêu và hy sinh...

Anh biết không?

Những con chim nhỏ dù có nhỏ máu với những ngọn gai

Chúng cũng đã yêu bằng thứ tình yêu hoang dại

Thì dù trái tim em có một lần mở lại

Cũng không đủ đầy ý nghĩa để yêu anh

Bỏ đi, những ý niệm yêu để tha thứ hay cưu mang một trái tim đã bỏ tình

Bỏ đi, những ước mơ tưởng chừng như đơn giản, như việc yêu và được yêu là hạnh phúc...

Bỏ đi để được mới mẻ cùng những ngày cũ rích

Người ta rồi sẽ quên một sáng con chim nhỏ đã lao mình vào giông bão chết cho tình yêu...

Và xin anh hãy nhớ, em đã yêu anh rất đủ đầy để có thể lãng quên...