...

Những ngày cuối tháng 11, trời ĐN đẹp đến nao lòng, gió se se mát rượi, thỉnh thoảng điểm vài giọt mưa nhẹ buổi sáng, liền sau đó nắng ửng lên ngay.

Cuộc sống vẫn diễn ra đều đặn. Sáng 6h30' dậy, soạn đồ mẹ nấu sẵn ra ăn, tự pha cf uống, dọn rửa chén bát, đến cơ quan. Trưa 11h30 về, ăn cơm, ngủ 30', lại đến chỗ làm. Chiều 5h tan, dạo 1 vòng, về nhà cất xe, ăn cơm với mẹ, nói chuyện 1 tí, lên phòng, đọc tài liệu, linh tinh, 10h ngủ. Chiều thứ 6 sau giờ làm đi học.

Và 1 tuần đã qua.

Nhớ lại hơn 3 năm về trước, khi Th mới đi, mình ngơ ngác thấy thương. Bắt đầu tập làm mọi thứ 1 mình, chông chênh và lúng túng. Khi đó lại ở xa gia đình, cảm giác như bị bỏ rơi, lạc lõng và chới với giữa 1 phố xá náo nhiệt và ồn ã.
Rồi cũng qua 1 năm. Thêm 1 năm nữa. Lại thêm 1 năm nữa. Và bây giờ, thêm không biết bao nhiêu năm nữa...

Có lẽ mình đã quen, hay chai lì, hay đại loại thế!
1 đứa 25t không thể giống hệt như khi nó 22.
Cuộc sống 1 mình đôi lúc hóa ra lại hay, có thời gian nhiều hơn dành cho gia đình, bạn bè, hay những điều linh tinh khác.
Những chênh vênh hay lạc lõng theo thời gian cũng phai bớt.
Duy chỉ có nỗi nhớ, sao mà cứ tràn đầy, sóng sánh, sợ sơ ý đánh rơi... 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt... vỡ òa...

Cứ ngỡ mình đã dày dạn hơn rồi, vậy mà vẫn ngơ ngác, vẫn hụt hẫng.
Vì tay mình cách đây vài ngày vẫn ấm áp trong tay người khác.
Vì chỉ vừa mới giữa tháng 11 thôi, trời mưa to hay gió thốc lạnh vẫn không làm mình chùn bước, bởi mình có một tấm lưng vững chải để nép vào.
Vì sáng sáng, trưa trưa hay chiều chiều đến chỗ làm vẫn quen có người đưa đón.
Vì những ngày trước, mỗi khi mình cất tiếng gọi sẽ có người đáp trả ngay.
Vì cứ ngỡ hơi thở ấm áp thân thương vẫn còn vương vấn đâu đây, và tìm kiếm, chắc là trên tóc mình, hay ở má, hay trên vai, chắc là ở ngay gối này, tối trước khi đi có ghé nhà nằm 1 lát...
...
Thèm 1 cái ôm!!!
1 cái thôi!
Sẽ không khóc, không khóc đâu mà...

Nhớ và quên

Tôi thường quên những điều đáng nhớ
Tôi lại hay nhớ những điều nên quên

Tôi quên trời đã vào đông
phong phanh một tà áo mỏng

Hay quên trời đang mưa giông
một mình lang thang trên phố

Quên cả lối về ngõ nhỏ
tiếng mưa thì thầm trong đêm

Giọt nắng tội nghiệp bên thềm
bơ vơ tay người không hứng...

Sao tôi quên đi tất cả
Mà nhớ một người nên quên?