Fly away

1.
Ngủ qua đêm nay, ngày mai s tạm xa Đn,
Háo hức xuôi vô Nam về với nơi có duyên mà chưa có nợ, nơi đã từng gắn bó 5 năm trời vậy mà khi ra đi lại hối hả như bỏ trốn... Có lẽ vì đã không trọn vẹn với nơi này nên lòng còn vương vấn mãi! Hễ tâm trạng rối bời như  bây giờ là lại chộn rộn muốn vô, đập phá, gào thét, lê la, rong ruổi và trải lòng. 3 ngày, hy vọng sau chuyến đi sẽ lại "thân nhẹ nhàng như mây"...
Rồi sẽ tiếp tục tất tả ngược ra Bắc, nơi đã từng châm ngòi cho những con sâu bệnh đáng ghét trong cơ thể s bùng dậy và tồn tại mạnh mẽ đến tận bây giờ. Vẫn còn sợ và ám ảnh mỗi khi nhớ lại, 7 năm rồi còn gì! Lần này ra mong mọi sự bình an! 
Tạm xa ít nhất là 1 tuần nhé Đn thanh bình và yên ổn, đến nỗi nhiều lúc muốn nổi loạn cũng trở nên luống cuống quay quắt không biết phải làm sao...
2.
Mỗi khi nghĩ đến việc bắt chước 1 ông nhà văn nào đó viết cuốn tự truyện về "những người đàn ông quanh tôi", là lại nhớ về a.Chương đầu tiên với tất cả sự trìu mến và trân trọng. Nhớ nụ cười hiền từ nhưng làm sáng bừng cả khuôn mặt, nhớ những lần ấp úng ngọng ngịu gãi đầu, nhớ lá thư anh gởi khi ra trường mà đến giờ s vẫn còn giữ, nhớ sự quan tâm nhẹ nhàng và từ tốn, tuyệt nhiên không hề làm s áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của anh... Và nhớ cả lời hứa sẽ về Long Xuyên thăm quê anh 1 lần mà mãi đến giờ s vẫn chưa thực hiện! Cắt đứt liên lạc với anh cách đây 2 năm. Hôm nay lang thang trên fb, biết tin anh chuẩn bị cưới vợ, mừng cho anh và cầu chúc anh hạnh phúc! Vô tình lại biết vợ của anh trùng tên với s, trùng cả tên s lẫn tên q... Lần đầu tiên đấy, từ trước đến nay chưa thấy đâu, cứ tưởng tên mình là độc nhất vô nhị rùi :)
3.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 3.

Lượm lặt

Hôm qua nhà cúng đất. Thường thì mẹ mời gia đình mấy dì, mấy cậu qua chơi, nhưng hôm qua lại vắng người, do dì Thanh nằm viện (viêm phổi), a.Viễn đi làm ở Vinh, mợ 10 trực, c.Nhỏ + c.Tí đi học... Còn ít người, mẹ nấu cũng đơn giản! Có heo rừng Su mua trên Nam Giang về, mẹ làm giả cầy ăn ngon ngon :)
Trời lạnh ơi là lạnh, nhà nhỏ, mọi người ngồi quây quần cùng nhau ấm cúng vô cùng! 
Thương bà ngoại, "lãng xì", mặt hiền khô, gặp ai cũng cười ngơ ngác!
Thương cậu Sang, mỗi lần gặp là ôm vào lòng, vỗ vai, xoa đầu nói "răng mà cậu thương cái con ni gê, hắn yếu ớt đau ốm hoài..." rồi dặn dò S phải biết giữ ấm cơ thể những ngày trời lạnh nè, dặn S hok được vận động mạnh nè, hok chạy nhảy nè, phải biết kiềm chế cảm xúc để hok bị xúc động mạnh nè...
Ít người, nên cũng hok rê ra thời gian lai rai nhậu nhẹt! Ba ngồi nói chuyện huyên thuyên với cậu, dì và chú Quý. S ngồi nghe thích thú! Đặc biệt là nghe mọi người nói về cà phê các thể loại, tại sao cf này ngon, cf kia k ngon, rang xay như thế nào, pha trộn và pha chế ra sao... Mẹ đem cf ba mua, cf nhà bà mụi tặng, và cf TN của mẹ ra cho cậu và dì thử và so sánh... Cậu và dì thì phải gọi là chuyên gia :), bởi vậy, có thể hiểu được tại sao loại cf mà NT khen ngon thì S uống thấy lãng nhách và ngược lại... một phần cũng là do thói quen, hì :)
Chợt nghĩ, ngay cái chuyện thưởng thức cf thoy mà đã không còn hợp nhau nữa, huống gì...
Ôi xa xôi! Chán hì!
...
Có bài thơ lượm lặt, là thế này:
CÀ PHÊ ĐẮNG
NGUYỄN UYÊN THU
Quán cà phê im ắng
Chỉ một mình ngồi thôi
Nhâm nhi cà phê đắng
Đón chào năm mới đây
Những ngày dài đằng đẵng
Ai đã xa nơi này
Mang theo thời xa vắng
Để ai giờ đơn côi…
N.U.T

Lạnh

Lạnh quá!
Buốt quá!
Không cách nào làm cho đôi bàn tay thôi cóng lại!
Cảm giác như hôm nay là ngày lạnh nhất của mùa...
Thèm nắng :)

Ui cái lạnh cứ làm mình hoang mang và cô đơn tột độ! Ghét ghê >"<

Sáng thứ 7 dịu dàng

Cái mặt làm biếng ngủ chán chê mới dậy :P
Tức là thức dậy hẳn lúc 9h, típ tục nằm lăn qua lăn lại thêm 15'. Sau đó như 1 nỗ lực lớn, bật dậy xún nhà vệ sinh cá nhân, giặt đồ (thật ra là đem đồ bỏ vô máy và bấm nút), xong lại lên phòng mở máy tính ra, coi coi ngó ngó, chat chit với 3 quỷ bạn... 11h30 lại xún nhà, nấu cơm, phơi đồ, làm thức ăn, xem hoạt hình, ca nhạc, phim truyện các thể loại chờ mẹ về ăn cơm :)
Vậy là đi qua 1 buổi sáng yên bình. Trưa mẹ về kêu sáng mai ra chợ --> dùng dằng --> cuối cùng là phị mặt xún 1 đống, mẹ lẫy, ... và mình, sáng mai thể nào cũng lóc cóc mò ra, dù hok mún tí nào! Thật sự là từ sau vụ tuần trước, mình càng ám ảnh hơn cái cảnh xún chợ... Chỉ mún những ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, được thoải mái, thix gì làm đó, hok mún áp lực đâu :(
Ăn trưa xong thì xịt, híc, mệt mỏi rùi đây! Mò lên phòng làm bài, mà cuối cùng phần mềm hok có mở được! Thế là lại thêm 1 lý do cho mình làm biếng, hihihihi. 
Hết tuần sau sẽ đi sg chơi, vui vui gê! Nghĩ tới là háo hức!
Thoy đi đọc truyện rùi ngủ trưa đây :)

À!Có kết quả xét nghiệm rùi, k nằm ngoài dự đoán, có điều lần nài thì men gan cũng bắt đầu có vấn đề! Mẹ lại típ tục rên rỉ... Chỉ thế thôi, chứ có làm được j cho mình đâu! Mỗi lần mình bị bệnh, hay bệnh của mình chuyển biến xấu, sao mẹ không lúc nào an ủi hay động viên, mà chỉ toàn gây áp lực? Mình muốn bệnh lắm sao? Từ cái năm định mệnh đó (cứ tự hỏi sao năm đó mình k die luôn đi cho đẹp đời!?) tới giờ, bất cứ bị thêm vấn đề gì về sức khỏe, trước hết mình cũng cảm thấy guilty với mẹ, với gia đình, với em mình hết... Bây giờ mình sẽ k phải khổ sở như thế nữa. Mình k cần ai care hết, kệ mình đi! Mà thật ra cũng có ai care đâu, chỉ toàn blame mình thôi! Kể cả Th cũng vậy, lúc nào cũng cằn nhằn càu nhàu, tại sao k thế này k thế khác, răng k hỏi bác sĩ thế này thế khác... Cứ thử là mình đi! Mà ai cũng toàn nói và nói thoy, lúc mình nằm xuống thật sự, thì có ở bên đâu? có chia sẻ hay xoa dịu hay ngọt ngào đâu???Là 1 người k được khỏe như những người khác thật là bất hạnh!!! Tưởng tượng mình những năm về sau khiến mình nhác sống tiếp, nhác đối mặt ghê!... Thoy k nghĩ nữa, k lại sẽ liên quan đến những vấn đề khác k thể nói ra...

Suy nghĩ và hành động

Không hiểu sao những lúc rảnh rỗi như thế này, mình lại k hề có hứng học hành chi hết!
Lý thuyết trong đầu là cần phải đọc tài liệu nhiều hơn, cần phải nghiên cứu suy ngẫm về đề tài tốt nghiệp, cần phải review lại toàn bộ những gì đã được học, ... 
Vậy mà rồi cũng chỉ là lý thuyết :(
Phần quan trọng là phải move my lazy ass và bắt tay vô làm thì lại k làm được...
Haizzzzz
Hư quá đi!!!

P/s: và ngay sau khi viết xong đoạn này, sure là mình cũng sẽ nằm ì tự kỉ chứ k học hành j nổi hết! How weird I am!

Wondering...

Don't know why this thing happens, but today I started wondering how will my man propose me!

Before I met my current bf, I used to dream about my proposal moment on a cruise, under starry sky with so much candles and flowers. After talking and flirting, hehehe, my prince will suddenly drop on one knee, and ask me "will you...?". Me, of course, will be so surprised, then, after calming down, will pretend to think in a while, and gently answer "yes, i do". Hahaha, what a Korean romantic style :)

Oops girl, stop being too dreamy like that! hihihi :)

My boyfriend now, isn't romantic at all. He rarely make me surprised, too! We are kind of long distance love with video call talking each weekend, and staying together in 1-2 months per year. But we still are happy, still love each other so so much. Being with him for almost 10 years, I always think that he will surely be my husband. However, the way reaching to marriage seem to be very far to us. Actually, I am still not ready, when thinking that I will leave my family to enter other strange family, will call others's parent by "mom" and "dad", will share my life with the other... I'm just feel comfort thinking about marriage which is new happy life of just me and him, but that isn't enough, right?! 

How my engagement moment will be? How will he ask me? How will I react? ... Will I say yes? Or will I say no? ... Really can't imagine! 

Well, what will be will be! 
Just make me feel fun with imagination :D