10 - 11. [05112012]

10.
Để tránh những va chạm làm đau lòng mình và người khác,
từ nay cần biết im lặng và kìm chế!

Cứ tưởng vậy, nhưng không phải cứ nói ra hết là được.
Cuộc sống đổi thay rồi! Mình cũng cần thay đổi dần!

Không cần thiết phải lặp đi lặp lại như thói quen những điều mà người khác không muốn nghe!
Không vòi vĩnh người khác nói những điều họ không muốn nói!
Không cần phải sợ cuộc sống ngắn ngủi và không báo trước sẽ khiến mình k kịp nói, k kịp nghe nữa, người cũng đã đổi thay rồi! 

Tốt nhất là đừng mở lòng ra quá nhiều!
Vậy đi! 
Học thuộc và tâm niệm mỗi ngày những điều mà mình đã take note!

11.

Bịnh hoài mún nản lun :(
Mún không tự ti cũng khó, cứ ri hoài ren mà hòa nhập với người khác được đây!?

Mẹ! [10.10.2012]

Vô tình đọc được mấy câu thơ, mà cảm động đến trào nước mắt.
- Ngày ta chào Mẹ ta đi.
Mẹ ta thì khóc, ta đi ta cười.
- Mười năm rồi lại thêm mười...
Ta về ta khóc Mẹ cười, lạ không!
- "Ông là ai thế? Tôi chào ông"
Mẹ ta trí nhớ trả hư không rồi.
- Mẹ thành đứa trẻ ngồi chơi,
Ta thành ông lão đứng cười ... huhu!
 Khiến mình nhớ hình ảnh ngoại ngồi thu lu trên cái ghế kê ngoài hiên, mắt nhìn vô định và miệng mải miết nhịp theo một giai điệu nào đó vang lên trong đầu. Mẹ mình ngồi cạnh, như mọi lần, cố gắng níu kéo những ký ức đã bỏ đi của ngoại:
- Mẹ biết ai đây không?
- Chị đó hả? Thì chị là người quen của tui chớ ai! (cười)
- Người quen kiểu chi hè?
- Ừ thì người quen chớ tui không biết... (cười)
- Con là con của mẹ đây! Mẹ có mấy đứa con có nhớ không?
- Chị là con của tui hả? Rứa tui có mấy đứa con?
- ...
Những lần thăm ngoại về, hẳn là mẹ buồn và day dứt lắm! Và mẹ hay tự trách mình, rằng ngày xưa khi ngoại ở cùng để phụ mẹ lo cho 3 chị em mình, mẹ đã quá nghèo khó, không có điều kiện để phụng dưỡng ngoại những món ăn ngon, những quần áo đẹp, những giây phút nghỉ ngơi thong thả...

Mình cũng nhớ ngoại của ngày xưa! Tóc bạc, răng đen, quanh năm mặc đồ bà ba đượm mùi trầu và đội nón lá, dắt chị em mình đi học rồi về chợ búa, cơm nước, lau dọn... vì ngoại thương mẹ mình vất vả... Mình nhớ ngoại đánh vần vanh vách 1 vài câu chữ quen thuộc kiểu "Bình dân học vụ", nhớ ngoại ngồi trước kệ kinh tụng nguyên cả quyển kinh dày toàn phiên âm tiếng Phạn và lật đúng từng trang một, dù cho ngoại không hề biết đọc biết viết. Nhớ ngoại đi chợ về lúc nào cũng tiện đường cắp giỏ ngang qua nhà mình, chia cho mấy chị em những phần quà bánh bình dân thơm phưng phức, và lần nào cũng không quên hỏi chừng mình "bữa rày ba mẹ có cãi nhau không? Mẹ con buôn bán có được không?". Nhớ cả lần gần đây nhất khi ngoại dặn dò mình chừng nào đám tang ngoại, con nhớ mời mấy bác ở khuôn Hải Lạc tới tụng kinh cho ngoại nghe! Lần đó mình khóc la ngoại quá chừng! Ngoại chỉ cười! ... Cũng gần 8 năm rồi! Từ đó, ký ức bỏ ngoại đi đâu mất, để ngoại lại giữa đàn con cháu đông đục 3 thế hệ mà lại như bơ vơ, côi cút, không quen một ai, không nhớ một ai. Buồn!

Hình như những đứa con khi còn trẻ luôn háo hức thoát khỏi vòng tay của mẹ, háo hức được tự lập, tìm tòi và phát triển ở một môi trường mới, một thế giới mới. Mình cũng vậy, khi lớn lên đã từng có những lúc muốn rời khỏi mẹ, từng có lúc thỏa mãn với cuộc sống tự do ở sg, từng có lúc khó chịu bởi mẹ hay bảo ban, dạy dỗ... Mẹ chắc là buồn nhưng chẳng nói ra, bởi mẹ cũng mong con mẹ thỏa chí vẫy vùng, mẹ cũng muốn con mẹ phát triển cho bằng bè bằng bạn... Và mẹ âm thầm dõi theo bước chân mình, những buồn hay vui, những thành công hay thất bại, những hạnh phúc hay ê chề... Vậy mà có nhiều lúc mình vô tâm không ngoái đầu nhìn lại!


Năm nay mẹ mình đã 50, chưa quá già nhưng đã hay quên nhiều lắm! Y hệt như ngoại mình lúc xưa, nói câu trước lại quên ngay sau đó! Thời gian thì vùn vụt, thân thể mẹ cũng mỏi dần, có đâu mà chờ mình thành đạt, chờ mình an lành toàn vẹn hết tất cả rồi quay về! Chỉ biết tự dặn lòng mình, chẳng khó khăn gì đâu, hãy dành thời gian ở bên mẹ đỡ đần, trò chuyện giải khuây cùng mẹ, đưa mẹ đi chơi, và cố gắng sống thật tốt, thật khỏe mạnh để mẹ mình khỏi bận tâm, lo lắng! Đơn giản vậy thôi, làm ngay, kẻo không kịp nữa rồi!

10.10.2012. Mừng tuổi mẹ!

Tự kỷ mode is on!

16 Aug 2012

Dạo này hay nghĩ về cái chết...

Thỉnh thoảng thấy nó như 1 sự giải thoát.
Không thuốc thang, không kim tiêm, không mệt mỏi, không yếu ớt, không cô đơn j nữa...
Chắc là nhẹ nhàng lắm?!

Nhưng rồi lại sợ hãi, và cuống cuồng cả lên! Sợ những cơn đau, sợ những ăn mòn! Cơ thể này liệu có còn lành lặn cho tới lúc chìm vào vô thức chăng?

...

Nội ơi,
con nhớ ngày xưa lúc nội mới phát hiện bệnh, mấy cô không cho con ngủ với nội vì sợ con mê ngủ mà đè lên bụng làm nội đau, nhưng mà nội chỉ cười, tối đến nội vẫn đòi có con canh nội ngủ, để mà ngược lại, nội lại canh con ngủ ngon.
8 năm trời nội chống chọi với bệnh tật, chưa lúc nào con thấy nội than thở hay nhăn nhó. Nội đi biển, tập thể dục, nói cười với tất cả mọi người. Nội nhắc cô Nga gởi học phí cho con và hỏi thăm con đi học xa nhà có bị ai bắt nạt, nội làm cho con những hũ mắm tép mang theo mỗi đợt con về, nội vô tận sg thăm con và dẫn con đi chơi khắp nơi... Và con quên mất rằng nội con đang bệnh nặng, cho tới khi nội thật sự không còn chống chọi nổi...
Nội ơi, nội có đau không? Có khi nào nội thấy mệt mỏi và vô vọng? Có chán ghét bản thân khi ngửi đâu cũng thấy mùi thuốc, từ quần áo, chăn nệm đến mồ hôi, nước tiểu? Có thấy bất mãn với cuộc sống và sợ hãi khi nghĩ đến cái chết?
Nội ơi nội làm cách nào để không khỏi cảm thấy lạc lõng và tủi thân, khi những người xung quanh không ai hiểu cảm giác bệnh tật của nội, khi nội phải dần dần thay đổi nhịp sống khác với mọi người, khi nội cảm thấy tụt lại và mất đi động lực để tiếp tục phấn đấu...
Nội ơi nội bày cho con với!
Nội tiếp thêm nghị lực cho con với!
Sao lúc nào con cũng chỉ thấy mệt nhoài và trượt dài? Con thấy vắng hẳn tiếng cười và những giờ phút vui vẻ. Con hay cáu gắt và chán gét mọi người, mọi chuyện xung quanh... Con cảm giác như mình khác người và lạc lõng. Con chẳng tìm thấy động lực j cả...
Nội ơi con sợ quá!
Con sợ quá nội ơi...
Con chỉ muốn trốn chạy thôi, con chỉ muốn biến mất thôi, không phải chữa chạy j nữa, không phải cô đơn j nữa, không phải suốt ngày chống chọi với mặc cảm và sợ hãi bệnh tật nữa!
Con phải trốn vô đâu đây nội ơi???

04 - 09. [24_4_2012]

04.
Ổn cả rồi!
Tạm coi thế, không còn j phải lo!

05.
Nghĩ nhiều hơn và nói ít thôi!
Thiệt, là lời dạy đắt giá!
Mình nghĩ người nào cũng sẽ có những lúc nào đó trong cuộc đời nghiệm ra bài học này, nhưng để làm được là cả một vấn đề lớn!
Há miệng thì mắc quai mà!
Bản thân mình cũng đã phạm quá nhiều lỗi lầm với cái miệng này... và tự làm đau lòng mình nhiều... đau lắm! Hết lần này đến lần khác, vậy mà vẫn mắc sai lầm!
Dĩ nhiên là vẫn sống thật, k giấu diếm, nhưng có những điều chưa nghĩ kỹ thì không nên nói ra!

06.
Một chặp rồi câu chữ cũng bỏ mình mà đi,
Không thể bắt kịp và chuyển ngữ tất cả những suy nghĩ trong đầu nữa,
Lụi mất rồi!

07.
Và mình quyết định từ bỏ những ấp ủ!
Cười lên :)
Đâu phải cứ muốn là được!
Rồi cũng sẽ còn từ bỏ nhiều điều nữa, tập đi!

08.
Con đường mà mình chọn, dẫm chân lên rồi mới biết sai...
Không sao, có thể ngoặc qua 1 con đường khác để tìm về nơi cần đến.
Hoặc cũng có thể ngừng lại, quay về điểm xuất phát.
Nhưng không phải lúc nào nhận ra sai là sửa được liền...
...
Mình đã cố gắng nghĩ xem mình muốn gì,
mình muốn ngừng công việc này lại.
Nhưng mà ngừng để bắt đầu 1 cv mới ntn? ở đâu? môi trường ra sao? có khả năng làm gì? có đúng chuyên môn không?
Các câu trả lời cho từng vế chẳng gặp nhau... và bị ngắt giữa chừng :(
Khó nghĩ quá!
Làm sao để cân bằng giữa cái mình muốn và cái mình cần đây?
Làm sao để thật quyết tâm? thật bản lĩnh? và thật độc lập đây?
Cuộc sống mới của mình rồi sẽ thế nào?

09.
Vẫn tiếp tục cuộc sống này được...
Với tất cả những va chạm, cải vã, lo toan, tính toán, mưu sinh... tất tần tật
Mà đau!

03.

Ít ra thì cũng đã có người nghe mình nói!
Không đầu không cuối, không hồi đáp, không comment, không chen ngang, không phản ứng!
Có còn hơn không!
Sáng nay ngủ dậy mình đã nghĩ, những lúc mình trở nên bấn loạn và điên cuồng, phải chi mà họ nhẹ nhàng và iu thương mình vô điều kiện, phải chi mà họ cũng dẹp bỏ cái tôi của họ để mà nhỏ nhẹ chia sẻ với mình, có lẽ mọi chuyện sẽ khác...

02.

Chỉ cần nói hết ra là được!
Chỉ cần khóc to 1 trận là được!
Lại bước tiếp thôi mà!

01.

Mình có 1 vài ý tưởng!
Và điều này đưa mình vào trong 1 tình cảnh loay hoay, luống cuống, hỗn độn ... đầy mâu thuẫn. Lúc thì háo hức, tìm kiếm, mường tượng & thai nghén, khi thì lại lưỡng lự, cân nhắc, giữa nên và không nên, giữa nói và không nói, giữa việc muốn đem ra bàn luận và sợ bị khước từ hay mỉa mai, hay đại loại là làm 1 thái độ j đó khiến mình tự ti và cụt hứng... 
Rồi chần chừ, từ ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác...
Haiz! Khó quá!
Có khi nghĩ, hay là cứ âm thầm làm, được thì tốt, k thì âm thầm từ bỏ, chẳng ai bít, chẳng ai khen chê hay mỉa mai j cả, khỏe thân. Rứa mà rồi tới lúc lại tủi thân gê! Chắc là ai cũng né tránh để khỏi phải mệt thân! Chỉ có mình mới loay hoay làm quá, cuống cuồng phi lý thoy!
Đã nói bỏ đi rồi mà không nghe!
Trách chi ai!?

Thơ dệ thương cho ngày Valentine nì :))

Hôm trước Valentine kiếm được bài thơ ni dễ thương ghê! 
Vốn dĩ bài thơ hok có nhan đề j đặt biệt (chỉ là Valentine 2011 thoy), nhưng mà 1 anh khi share bài này lại trên fb của mình, có đặt lại tựa VALENTINE CHẠ CÓ GÌ TẶNG VỢ kèm theo hình đính kèm rất chi là hóm :)) làm mình đọc xong khoái khoái gê! Thoy thì lưu lại đây! Sau ni lỡ chồng mình có quên mất Valentine thì lại đem bài này ra giả đò gởi cho chồng đọc hehe ^^


Có những chiều về qua chợ cóc
Đú đởn muốn tặng em, ví dụ – một đoá hồng
Nhưng cứ đứng, bần thần, rồi ngại..
Chẳng biết vợ mình, có chọc mình không?

Bao năm rồi em nhỉ
Từ độ em theo chồng?
Chồng em như là kẻ
Có sống cũng bằng không…

Anh lặng nhìn, lũ trẻ ranh trên phố
Và thấy lơ ngơ, giữa lấp lánh đèn mầu
Chúng ngủng nguẩy, nào gấu bông, hoa đỏ..
Bỗng chợt giật mình, ta có gì cho nhau?

Ôi thời buổi, mở cửa ra là khốn đốn
Là cơm áo sáng mai, là con cái đến trường
Là nghề nghiệp chông chênh thời khủng hoảng
Là nụ cười gượng gạo, buổi nhiễu nhương.

Nhẽ nào anh, được đổ cho thời buổi?
Và được đổ cho, cơm áo gạo tiền?
Để mỗi lúc chạm vào vùng lãng đãng
Anh tự huyễn mình, cho phép được quên…?

Chiều nay, nếu về qua chợ cóc
Nhất định anh sẽ mua, ví dụ – một đoá hồng
Và cứ thế, mặt dày tặng vợ
Kệ em rằng, có chọc hay không!

"Tống cựu nghinh tân"

Chục năm iu nhau mà hình chụp chung đếm trên đầu ngón tay, kiếm được cái nào lộng kiếng treo lên liền :P

Title thiệt ra là 1 cụm Hán Việt mới học được :)) Tự thấy kỳ cục là sao 26 năm vừa qua mình chưa bắt gặp cụm này lần nào, bởi rứa đặt làm "titre" lun cho nó máu ^^

Vừa mới nhuộm tóc, hehe, và rất ư là hài lòng, khà khà :D Chắc tại vì mới vừa được tụi salon nó chải chuốt tạo kiểu nên nhìn mướt hẳn, chứ để vô tay mình vài bữa là tơi bời liền :P Và tiếp theo cái sự hài lòng là tiếc tiền, hic hic, tình hình là mình đã chi quá tay cho cái đầu tóc, mặc dù luôn tự an ủi là chất lượng nhưng mà vẫn tiếc òa òa :(( Sau hôm nay mình hứa sẽ tiết kiệm, tiết kiệm tối đa (_._!)

Chuyện là hôm qua mình dọn phòng đón năm mới "tống cựu nghinh tân" :)
Thật lòng mà nói từ nhỏ đến giờ, mình rất thích những lúc dọn dẹp! Tuy nhiên phải đi kèm với điều kiện là có thật nhiều thời gian và mình thật sự có hứng. (Bản chất rùi, việc j có hứng mới làm!) Bởi vậy, sáng hôm qua, nhân lúc các sếp đi vắng cả, mình chuồn làm 1 buổi. Sau khi lê la ăn sáng cf, dạo phố các thể loại, tự nhiên nổi hứng lên đi mua khung hình với pà Huệ, rùi về xắn tay dọn phòng :) Mà thiệt, dọn dẹp hay lắm nghe!

Dọn dẹp, là khi mình dành thời gian ngồi lục lọi tất cả những thứ linh tinh lỉnh kỉnh mình có được, hồi tưởng lại những sự kiện hay kỷ niệm đi kèm, rồi phân loại xem cái j sẽ giữ lại, cái j sẽ ra đi. Thiệp chồng iu tặng , từ hồi mới iu nhau tới nay gom lại cất vô 1 chỗ, gấu bông thỏ bông gà bông các loại, accessories phụ kiện linh tinh, rồi giấy tờ thư từ lưu bút thiệp mừng của bạn bè các cấp... Gì chứ mỗi lần tới đoạn này là mình ngồi vừa đọc lại cho bằng hết vừa cười 1 mình, thấy cả người thấm đẫm những iu thương tình cảm của người khác dành cho :P

Dọn dẹp, là khi mình nhìn thấy rõ ràng màu thời gian đang hiện hữu trước mắt qua những lớp bụi bám, hay mạng nhện, hay rêu mốc trên tường, cửa, tủ, bàn gế, sách vở, ... rồi vội vàng lau chùi ngay. Điều này liệu có giống như khi mình rõ ràng là đang già dần đi, nhưng cứ cố tình lờ đi bằng việc làm tóc, hay dưỡng kem chống lão hóa, hay trẻ hóa cách ăn mặc không nhỉ? Chắc vậy, về bản chất là giống nhau cả, vạn vật đều không thể thoát khỏi sự tàn phá của thời gian!

Dọn dẹp, là khi mình thỏa sức sáng tạo, hehe, sau khi đã phân loại, lau chùi, mình lại bắt tay vào xếp đặt, décor! Khung hình mới tậu, lồng vô hình 2 vc nè, hì hục đóng đinh, treo khung chỗ này, khung chỗ kia..., kệ sách phải đặt ngay cạnh chỗ nằm, tha hồ mà nằm đọc, kèm thêm cái đèn nữa... 

Dọn dẹp, còn là khi mình hả hê sung sướng sau khi mọi thứ được rearranged xong xuôi, mới tinh, sáng sủa :)
Đứng chống nạnh tận hưởng thành quả, xoay 4 góc, góc nào cũng thấy mát mắt mát ruột :) Ai về/ tới nhà mình cũng bay ra khoe "lên phòng con đi!", "ê lên phòng ta đi!" rùi te te dắt lên, cười khì khì nghe lời khen chê chọc ghẹo :))

Vui!
Thôi thì năm cũ sắp qua rùi, cái gì mà tống được thì mình cũng ráng tống rùi :)
Năm mới nè, hy vọng sẽ là 1 năm dễ chịu hơn, tươi sáng hơn, khỏe khoắn hơn và hạnh phúc hơn, cho mình, cho chồng mập, cho đại gia đình, và cho mọi người :))