Mẹ! [10.10.2012]

Vô tình đọc được mấy câu thơ, mà cảm động đến trào nước mắt.
- Ngày ta chào Mẹ ta đi.
Mẹ ta thì khóc, ta đi ta cười.
- Mười năm rồi lại thêm mười...
Ta về ta khóc Mẹ cười, lạ không!
- "Ông là ai thế? Tôi chào ông"
Mẹ ta trí nhớ trả hư không rồi.
- Mẹ thành đứa trẻ ngồi chơi,
Ta thành ông lão đứng cười ... huhu!
 Khiến mình nhớ hình ảnh ngoại ngồi thu lu trên cái ghế kê ngoài hiên, mắt nhìn vô định và miệng mải miết nhịp theo một giai điệu nào đó vang lên trong đầu. Mẹ mình ngồi cạnh, như mọi lần, cố gắng níu kéo những ký ức đã bỏ đi của ngoại:
- Mẹ biết ai đây không?
- Chị đó hả? Thì chị là người quen của tui chớ ai! (cười)
- Người quen kiểu chi hè?
- Ừ thì người quen chớ tui không biết... (cười)
- Con là con của mẹ đây! Mẹ có mấy đứa con có nhớ không?
- Chị là con của tui hả? Rứa tui có mấy đứa con?
- ...
Những lần thăm ngoại về, hẳn là mẹ buồn và day dứt lắm! Và mẹ hay tự trách mình, rằng ngày xưa khi ngoại ở cùng để phụ mẹ lo cho 3 chị em mình, mẹ đã quá nghèo khó, không có điều kiện để phụng dưỡng ngoại những món ăn ngon, những quần áo đẹp, những giây phút nghỉ ngơi thong thả...

Mình cũng nhớ ngoại của ngày xưa! Tóc bạc, răng đen, quanh năm mặc đồ bà ba đượm mùi trầu và đội nón lá, dắt chị em mình đi học rồi về chợ búa, cơm nước, lau dọn... vì ngoại thương mẹ mình vất vả... Mình nhớ ngoại đánh vần vanh vách 1 vài câu chữ quen thuộc kiểu "Bình dân học vụ", nhớ ngoại ngồi trước kệ kinh tụng nguyên cả quyển kinh dày toàn phiên âm tiếng Phạn và lật đúng từng trang một, dù cho ngoại không hề biết đọc biết viết. Nhớ ngoại đi chợ về lúc nào cũng tiện đường cắp giỏ ngang qua nhà mình, chia cho mấy chị em những phần quà bánh bình dân thơm phưng phức, và lần nào cũng không quên hỏi chừng mình "bữa rày ba mẹ có cãi nhau không? Mẹ con buôn bán có được không?". Nhớ cả lần gần đây nhất khi ngoại dặn dò mình chừng nào đám tang ngoại, con nhớ mời mấy bác ở khuôn Hải Lạc tới tụng kinh cho ngoại nghe! Lần đó mình khóc la ngoại quá chừng! Ngoại chỉ cười! ... Cũng gần 8 năm rồi! Từ đó, ký ức bỏ ngoại đi đâu mất, để ngoại lại giữa đàn con cháu đông đục 3 thế hệ mà lại như bơ vơ, côi cút, không quen một ai, không nhớ một ai. Buồn!

Hình như những đứa con khi còn trẻ luôn háo hức thoát khỏi vòng tay của mẹ, háo hức được tự lập, tìm tòi và phát triển ở một môi trường mới, một thế giới mới. Mình cũng vậy, khi lớn lên đã từng có những lúc muốn rời khỏi mẹ, từng có lúc thỏa mãn với cuộc sống tự do ở sg, từng có lúc khó chịu bởi mẹ hay bảo ban, dạy dỗ... Mẹ chắc là buồn nhưng chẳng nói ra, bởi mẹ cũng mong con mẹ thỏa chí vẫy vùng, mẹ cũng muốn con mẹ phát triển cho bằng bè bằng bạn... Và mẹ âm thầm dõi theo bước chân mình, những buồn hay vui, những thành công hay thất bại, những hạnh phúc hay ê chề... Vậy mà có nhiều lúc mình vô tâm không ngoái đầu nhìn lại!


Năm nay mẹ mình đã 50, chưa quá già nhưng đã hay quên nhiều lắm! Y hệt như ngoại mình lúc xưa, nói câu trước lại quên ngay sau đó! Thời gian thì vùn vụt, thân thể mẹ cũng mỏi dần, có đâu mà chờ mình thành đạt, chờ mình an lành toàn vẹn hết tất cả rồi quay về! Chỉ biết tự dặn lòng mình, chẳng khó khăn gì đâu, hãy dành thời gian ở bên mẹ đỡ đần, trò chuyện giải khuây cùng mẹ, đưa mẹ đi chơi, và cố gắng sống thật tốt, thật khỏe mạnh để mẹ mình khỏi bận tâm, lo lắng! Đơn giản vậy thôi, làm ngay, kẻo không kịp nữa rồi!

10.10.2012. Mừng tuổi mẹ!

Tự kỷ mode is on!