Ì

Đã nhận thấy sức ì của bản thân nhưng vẫn loay hoay luống cuống không tìm ra cách nào nhấc lên được, ì càng ì thêm.

Cứ như trong vũng lầy, vẫy vùng cũng không được, không có điểm tựa hay chỗ níu, chỉ khiến chìm sâu rồi tự nhủ yên phận đi, tự bằng lòng đi.

"Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa. Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, Với khi thét khúc trường ca dữ dội Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc. Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc Là khiến cho mọi vật đều im hơi. Ta biết ta chúa tể muôn của loài Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi. Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới? Đâu những bình minh cây xanh nắng gội Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?"

Nhiều lúc tự hỏi mình muốn gì? cần gì? và làm được những gì???
Đến nỗi tự hồ nghi bản thân, và đơn độc. Chỉ có 1 người để bám víu, để sẻ chia, để chờ đợi, để háo hức, và tự biến mình thành gánh nặng của họ.

Mình chỉ nằm lì ở nhà, ra đường khi cần thiết. 
Muốn đi cũng không biết đi đâu. 
Muốn gặp gỡ bạn bè, chẳng có ai để gặp, cứ ngồi lục danh bạ, tìm ra 1 cái tên, rồi suy nghĩ đắn đo, rồi lại thôi. Chẳng có ai mình muốn gặp gỡ, chẳng có nơi nào mình muốn đi, ở chốn này.

Trời ơi, mình cần ai đó giúp nhấc mình lên, mình sắp biến thành walking death rồi. Thở, ăn, giải trí, công việc,... không có cái gì hoàn hảo, không có cái gì gây hứng thú hết. Mà có muốn hứng thú cũng không có ai cùng chia sẻ hết. Mình điên quá. Như lúc này đây, muốn rủ ai đó cùng đi ăn, cũng trò chuyện, sao mà k thể nghĩ ra được 1 ai thế này??? Muốn nói, muốn kể, muốn tâm sự, muốn ra đường, muốn ngồi lê la vỉa hè, muốn cùng đi dạo, muốn than vãn ỉ ôi, muốn cười đùa, muốn ...

Mình hiểu tình trạng của mình hơn ai hết, hiểu vấn đề và sức khỏe của mình hơn ai hết, chỉ là mình không biết cách tự cứu mình, và hoàn cảnh của mình cũng không có lối...

Mình ì :((