Dark corner

July 03, 2014
Hôm ngồi gói ghém mớ hành lý, tâm trạng lúc đó của mình lẫn lộn và mơ hồ lắm, không diễn đạt được bằng lời. Đến hôm nay, lọ mọ soạn mớ hành lý ra và sắp đặt, bất giác chảy nước mắt thiệt nhiều. Cảm giác như mình đã thật sự chạm tay vào thực tại, không còn là cuộc dạo chơi hay chuyến du lịch nào hết. Thực tại tức là bắt đầu lại, một nơi ở khác, 1 đất nước khác, 1 cuộc sống khác, cả người ở cùng cũng sẽ là 1 con người khác với người đã ở cùng với mình gần 2 năm nay, và mình nữa_mình cũng khác...
Hoang mang lo lắng là cảm xúc của hiện tại, đã gọi được tên, đã thấu được nỗi sợ. Ai nói là mình chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt? Có chuẩn bị chứ, nhưng làm sao biết trước được tương lai sẽ đối mặt với những gì?! Chỉ là khi nó đến thì cứ cười hì hì và trong lòng thì tự nhủ bản thân phải bình tĩnh và gồng tiếp thôi. Nhưng mà bây giờ thì khác, không biết bắt đầu lại từ đâu, nhưng rất ghét khi người ta cười cợt trách móc mình ù lì ngơ ngơ không lo làm j hết. Có 1 sự đổi vai. Trong khi 1 người từ chỗ không kiếm được niềm vui trong cv và social network trở nên hứng thú khám phá môi trường mới, enjoy những network mới, và cả cs mới (mà tính ra thì cũng đã từng hoà nhập cs tương tự ở 1 đất nước khác) thì mình thành ra kiểu mất tự tin và tự ti ngay trước cả người tưởng như là thân duy nhất ở đây. Vốn là đứa tự tôn vô cùng của những ngày cũ, nên giờ đây cũng co ro tột đỉnh. Cảm giác vô dụng tệ đến nỗi chỉ 1 sự hắt hủi cũng đủ làm mình buồn tủi thê lương. Nhưng mình cũng chả trách làm j, mình hiểu cảm giác của họ. Chỉ là mình không biết xử lý mình thế nào thôi...
Tất cả chỉ mới bắt đầu, sẽ còn nhiều nữa những đau lòng mà mình có thể đoán trước được... Cố lên, cố lên, cố lên!

July 30, 2014
Hơn 1 tháng từ khi qua đây.
Đất nước mới, không gian mới, nhà mới, tiện nghi hơn, theo_nhiều_người_nói_thì_có_lẽ_tốt_hơn, có ssn, có bank account, có address, có mobile number, một vài người bạn rất mới..., ngôn ngữ mới, những câu chuyện tán gẫu cũng mới, và lạ nữa,...
Con người thì cũ, tâm hồn treo ngược cành cây, nửa muốn hòa nhập nửa chần chừ chùn bước. Rào cản ngôn ngữ, rào cản thứ bậc, sự tự ti, thêm tính tự ái nữa, thi nhau trỗi dậy kéo mình lại. Không muốn làm bạn với ai, không muốn tiếp xúc với ai, chỉ nhốt mình ở trong nhà 24h mỗi ngày và chờ đợi khiến người ở cùng sợ hãi áp lực chỉ tìm cách chạy đi chỗ khác. Sáng gặp nhau 1 chút lúc ngủ dậy, họ vội vã làm cho xong routine của họ rồi chạy ra khỏi nhà, đến tối mịt mới về, họ vội vã ăn cơm thiệt nhanh và đi ra chỗ khác làm việc của họ, mình mon men tới ngồi gần, mỗi người ôm 1 cái máy tính, có khi cùng xem phim, không thì họ ôm máy tính của họ, mình ngồi cạnh tự thấy vô duyên quá lại ngậm ngùi đi ngủ, lên tới giường mỗi người ôm 1 cái điện thoại, đến khi chìm vô giấc ngủ, hết 1 ngày. Ngày hôm sau như ngày hôm trước. Đến cuối tuần hy vọng được cùng đi ra ngoài, được cùng làm cái này cái kia, khi có khi không, nhưng chỉ cần 1 chút thoy cũng đủ thắp vui cho mình, và đủ làm cho họ mệt mỏi. Nên hễ mình vui thì lại thấy áy náy với họ, họ thì chẳng bao giờ vui khi với mình. Mình cũng tự thấy mình không biết xấu hổ, suốt ngày làm phiền người khác, những cái ôm, những cái hôn của mình... Muốn chửi thề chính mình vì không ngăn được bản thân!...
Thỉnh thoảng lấy được chút động lực, muốn đi ra ngoài, muốn gặp bạn, muốn tự đi khám bs, cho người khác biết là mình không cần không cần không cần ai quan tâm vì thực sự có quan cmn tâm đâu... nhưng rồi lại chùn lại, mình không có income và chẳng muốn xài tiền, mình không dám mở miệng nói chuyện, điện thoại ra khỏi nhà là tắt k dùng được,... mình nhục nhã!
Mỗi ngày giam mình trong nhà, mình nhớ tới con Su của ngày xưa, chẳng là gì so với họ, suốt ngày họ dè bĩu công việc của mình, nhưng ít ra đó cũng là 1 con Su tự do và tự tin, có công việc, có gia đình, có phương tiện, có bạn bè, chẳng cần phải phụ thuộc ai, chẳng cần phải chờ đợi và trông mong ở ai... Con Su đó bao giờ mới quay trở lại?