Mình biết mọi sự đều là lựa chọn của mình, không ai ép buộc cả. Cách mình iu, cách mình thương, cách mình thay đổi để hoà hợp, cách mình hạnh phúc..., là do mình hết. Thiệt tình là chưa bao giờ mình than trách người khác. Mình chỉ hy vọng 1 phía thoy. Nhiều lúc cũng tự trách mình ngu ngốc, bu bám, để người t sợ hãi, người ta mệt mỏi e ngại. Nhưng mình không chủ tâm làm cho người ta ghét, mình bản năng, điên dại... Và cô đơn :(

Thiệt, bây giờ mình thấy cô đơn buồn chán quá! Có những lúc tưởng như nhịp độ cuộc sống, phải đánh đổi và tập quen. Nhưng sẽ có những khi như thế này, cao trào tổng hợp những điều  tưởng như đã chấp nhận đc hết, muốn gào lên oán thán!

Chạnh lòng quá! Chỉ có mình cần họ, còn họ sẽ mãi xem mình là đồ đeo bám nhiễu sự thôi...