Một bản draft viết dở đã lâu

Một buổi sáng trời trong gió mát khoảng độ đầu hè, sau mấy ngày oi ả bức bối - hậu quả của sự dùng dằng mưa nắng của trời đất, người ta tìm thấy 1 cô gái trẻ nằm chết trên bãi biển, không rõ lý do, chỉ biết cô gái ấy đã mang theo mình 1 cái cười rất tươi còn không kém phần ranh mãnh và con trẻ, khiến những người đến chứng kiến không khỏi tò mò...

Miên vẫn không hiểu tại sao mình làm được điều đó. Nhắm mắt lại, Miên nghĩ ngay đến người mà cô vẫn luôn mong nhớ và ngày đêm ao ước được gặp lại. Mở mắt ra, Miên thấy mình đang đứng trong 1 căn phòng trông có vẻ cũng tinh tươm, Miên nghĩ thầm. Không có nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh và bụi bặm như những phòng trọ mà Miên từng ở, trong phòng chỉ có 1 bàn làm việc, 1 tủ quần áo, 1 kệ sách và 1 cái giường kê ngay góc phòng, tất cả đều bằng gỗ. Miên nhìn quanh.  Có 2 đôi giày nằm cạnh lối ra vào, có vẻ như chủ nhân của nó sau khi vào phòng đã thoải mái tung chân quẳng ra khỏi chân mình ngay góc đó. Trên bàn, cái laptop màu bạc đã đóng, bên cạnh là những dây nhợ và phích cắm, đầu nối đủ cả, rải rác còn sót lại vài cái đĩa mềm. Tủ quần áo đóng kín. Bên cạnh có giá treo, đầy nhóc những quần áo đã mặc được mắc lên 1 cách cẩu thả, có cái nửa lộn trái nửa lộn phải, hơi nhếch nhác. Trông quen quá, Miên thấy tim mình thắt lại hồi hộp, từ từ nhìn vào góc phòng, cô nghẹt thở, nước mắt bỗng thi nhau lăn dài. Anh của cô nằm đó, đang say ngủ, vẫn cái tư thế vung tay vung chân tự do, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lại, 2 tay dang ra, đè lên cả chiếc điện thoại cũ mèm bên cạnh cái Ipod-touch màn hình nứt hẳn 1 đường dài. Anh vẫn vậy, không thay đổi gì mấy, có tóc đã dài hơn 1 tí so với lần cuối cùng cô gặp, và vẫn xoăn tít, rối bù, Miên mỉm cười. Khuôn mặt lúc anh ngủ trông rất hiền, và thanh thản, nhìn anh ngủ biết bao nhiêu lần rồi mà đến lúc này cô vẫn thấy xúc động lạ...

0 comments:

Post a Comment