who care???

Cỏ vẻ như cái vỏ bọc chưa được cứng cho lắm, để hôm nay lại buồn tràn!
Chiều chạy xe về trên con đường quen thuộc chưa đầy 4 cây số, cái lạnh len lỏi, miên man giữa những suy nghĩ kéo dài vô tận, nước mắt chảy, ngược gió, cay xè!
Lại thấy mình bất hạnh và túng quẫn, rối ren giữa những lo toan tính toán mà lẽ thường mình luôn tránh né.
Bắt gặp lại mình, của những ngày ấu thơ, xấu xí, nhỏ bé, đen đủi, tự ti và ganh tị với tất cả.
Vậy mà đã có lần mình nhớ lại và cười khẩy vào hình ảnh của mình ngày xưa, chối bỏ nó và tự nhủ rằng mọi thứ đã khác... Trớ trêu!
Chẳng muốn gặp ai cả, nói dối với phòng rằng mình đi học, từ chối k đi với nhóm Xệ, và bỏ k đi làm bài tập... Chỉ muốn được 1 mình, độc thoại.
"Tại sao buồn?"
"Ừ, thì buồn, vì nhiều thứ! Không đáng sao?"
"Không biết!"
"Nói ra đi!"
"Thôi, nói làm j, bản thân mình còn k hiểu mình, ai thèm hiểu chứ"
"Vậy thôi đi!"
"Ừ, cũng muốn thôi lắm, nhưng thấy tủi thân, thấy nản, thấy khó khăn đủ điều... Buồn lắm!"
"Rứa có làm được j k?"
"K biết nữa!"
"Sao mà k biết hoài?"
"Bây giờ muốn j?"
"Chỉ mong được giải thoát thôi! K muốn tiếp tục tất cả những điều này nữa"
"Chạy trốn à?"
"K hẳn, chỉ là mệt mỏi quá và bỏ cuộc"
"Bỏ cuộc rồi có khá hơn k?"
"K biết..."
"Bỏ qua đi, cái j không phải của mình thì mãi mãi k là của mình"
"Ừ, biết rồi, nhưng vẫn buồn! Mình k có khả năng, k có điều kiện mà!"
"..."
"..."
"... nhưng đừng chờ đợi ở người khác làm j!"
"Ừ, cũng có chờ đợi j đâu!"
"Người ta có bao giờ hiểu được những điều mình nghĩ trong đầu k nhỉ"
"Đó, lại trông mong rồi, mình còn k hiểu được mình, chờ j ở người khác?"
"Vậy nếu người ta hỏi mình trả lời thế nào?"
"K trả lời j hết!"
"Nhưng mà người ta sẽ cứ hỏi?"
"Kệ đi... Chỉ có mình mới tự lo được cho mình thôi!"
"Ừ, k cần người ta"
"Ừ"
"Thiệt không?"
"..."

Đi ăn cưới

Trưa nay đám cưới bạn.
Từ tối hôm qua, khi lớp cùng ngồi tại quán cf vừa xem bóng đá vừa dự sn P.A, cả bọn đã thấy náo nức cho hôm nay. 20h30', cô dâu mới gọi điện cho 1 đứa trong bọn nói "Q run quá, chừ răng?...". Thế là cả lũ từng đứa một gọi điện cho Q an ủi, chia sẻ, mấy đứa đã có kinh nghiệm rùi thì dặn dò, thủ thỉ bí quyết lung tung hết cả. Đứa nào cũng nhắn nhủ "Ngủ sớm đi, đừng có thức khuya!", vậy mà hết đứa này đến đứa khác, gọi cho tới 22h mới thôi. 23h, a.Dũng cũng gọi cho chú rể mới hỏi thăm tình hình. Chú rể cũng k tài nào ngủ được vì hồi hộp...

Sáng sớm lên cơ quan, mở fb, thấy các bạn thi nhau đổi status để chúc phúc cho Q.
Trưa xin về sớm, chạy đến nhà hàng, thấy a.Tuấn đứng trước cổng, mặt mày lóng nga lóng ngóng. Lớp mình đến dự đông đủ cả.

Tới giờ phút quan trọng, cô dâu chú rể dắt tay nhau lên sân khấu, đứa nào cũng dõi mắt nhìn mà hồi hộp theo. Q căng thẳng thấy rõ. Vốn dĩ Q là 1 đứa bề ngoài rất mạnh mẽ, do hoàn cảnh khiến Q luôn phải gồng mình tỏ ra cứng rắn, mà thực chất lại yếu ớt và dễ bị xúc động. Nên nhìn Q căng thẳng thấy thương ghê! Má Q rơm rớm nước mắt, làm q cũng không kiềm chế được, chảy nước mắt trong khi môi thì nở nụ cười hạnh phúc...

Bạn mình cũng đã có mấy đứa lên xe hoa, ngồi nhẩm tính khoảng 10 đứa thì phải. Mình trực tiếp tham dự được khoảng 7,8 đứa j đó. Lần nào đi dự đám cưới mấy đứa bạn về, mình cũng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

"Lấy chồng", trong suy nghĩ của đa số con gái, là 1 mốc son quan trọng, đánh dấu 1 bước mới của cuộc đời.
- Sẽ gọi ba, mẹ của người khác = ba, mẹ cũng như có thêm hàng loạt các cô, dì, chú, bác, anh chị em khác nữa
- Đa số sẽ dọn ra khỏi ngôi nhà mà mình sống từ thưở ấu thơ để đến 1 ngôi nhà khác vừa quen mà lại xa lạ vô cùng. Rồi sẽ thay đổi một vài nếp sống để phù hợp...
- Sẽ giống như mẹ của mình, tập làm người quán xuyến cho 1 gia đình mới, tập chịu đựng, tập hy sinh...
- Sẽ mãi song hành cùng người mình đã chọn cho đến cuối cuộc đời (lý tưởng là thế!)
...
và còn nhiều cái sẽ nữa.
Phải trưởng thành hơn, phải chững chạc hơn!

Mấy đứa bạn của mình, mỗi đứa đều có những khoảnh khắc riêng gắn bó với mình. Cùng nhau trải qua nhiều khoảng thời gian đáng nhớ, cùng học, cùng chơi, cùng nhí nhố, cùng ngu ngơ, cùng điên dại, có lúc cũng cãi nhau rùi giận hờn đủ các thể loại mà giờ nghĩ lại thấy ngốc ngếch vô cùng. Nói chung, trong mình, khi nhắc về tụi nó, mình đã quen với những hình ảnh ngờ ngệch, con nít. Chắc mình trong tụi nó cũng thế. Bởi vậy, khi nhìn tụi nó đi lấy chồng, tức là đánh dấu thêm 1 bước trưởng thành, lúc nào mình cũng thấy xúc động. Đám cưới Thảo, P.Anh, Hảo và bây giờ là Q, những đứa mà mình rất thương, nhìn tụi nó lóng ngóng căng thẳng trên sân khấu mà miệng thì cười toe toét, mình cảm động đến chảy nước mắt. Rồi mình còn mình cho bạn nữa, đã tiến thêm 1 bước dài, và bạn mình đang vô cùng hạnh phúc.

Đám cưới nào cũng vui, và cô dâu nào cũng đẹp. Thật! Đặc biệt là mấy đứa bạn của mình, nhìn tụi nó làm cô dâu có khi mình há hốc mắt trợn ngược vì không ngờ lâu nay bạn mình đẹp rứa mà mình không biết :P
Bởi vậy, riêng mình, khi ngồi dưới này lòng không khỏi ngưỡng mộ nhìn cô dâu chú rể trên sân khấu, đầu mình lại còn tưởng tượng ra sau này, không biết liệu có lúc nào đó, mình đứng vào vị trí đó, thì người bên cạnh mình là ai, và liệu mình có xinh đẹp như cô dâu đang đứng đó hay không, có hạnh phúc = cô dâu đang đứng đó hay không? Và mình cũng hồi hộp!

Lúc nào đi dự đám cưới, bạn cũng hỏi "Sao chưa cưới cho rùi? chờ mãi..." Bạn hỏi cũng phải, k thể trách bạn sao vô ý hỏi mãi cái câu hỏi mà thiệt đến mình còn k biết câu trả lời là gì, vì vốn dĩ mình nổi tiếng trong đám bạn là yêu từ thưở còn con nít đến nay gần chục năm rùi mà ngâm mãi... Và mình cũng lo, lo chứ, mình cũng là con gái mà!

Đó, chỉ mới sơ sơ vậy thôi đã thấy mình mỗi lần dự đám cưới 1 đứa bạn là lại 1 lần pha trộn giữa cảm động, vui mừng, hồi hộp, và lo lắng rùi, chưa kể những thứ linh tinh khác...

Nhưng mà mình, đám cưới của đám bạn mình, mình rất vui và thật sự cầu mong sao tụi nó tìm đúng người, mong sao tụi nó sẽ sống thật hạnh phúc, cả bên ngoài lẫn bên trong. Vợ chồng tụi nó từ nay về sau sẽ cùng nhau sanh đôi mãi, cùng nhau chia sẻ tất tần tật mọi thứ, và sẽ sinh con đàn cháu đống. Rùi mình sẽ có thật nhiều cháu để bồng, để nựng... Nghĩ tới đó thôi mà thấy vui ghê luôn!!!!!!!!!

Nhớ nghe! Nhớ phải sống như s mong đợi đó, nhớ nghe!!!!!!!!!!!

Thêm vô đoạn chót!
Cuối cùng thì con bạn tên Thảo của mình cũng đã có bầu. Bỏ qua tất tần tật các cảm xúc xấu xa của mình khi vừa biết tin như ganh tỵ với bạn, lo sợ cho mình sau ni sẽ k có em bé... (trong khi mình là đứa được biết tin đầu tiên)..., thì hiện chừ mìn cũng rất là hồi hộp lây và mong chờ đứa bé ra đời khỏe mạnh và lành lặn. Tình hình là bà Thảo chọn mình làm mama đỡ đầu cho con, và mình sẽ đặt tên ở nhà cho đứa bé, hehehe, nên giờ mình phải tranh thủ nghĩ ra cái tên nào thiệt là hay thoy!!! Rùi mình cũng sẽ có 1 đứa con!!!

...

Những ngày cuối tháng 11, trời ĐN đẹp đến nao lòng, gió se se mát rượi, thỉnh thoảng điểm vài giọt mưa nhẹ buổi sáng, liền sau đó nắng ửng lên ngay.

Cuộc sống vẫn diễn ra đều đặn. Sáng 6h30' dậy, soạn đồ mẹ nấu sẵn ra ăn, tự pha cf uống, dọn rửa chén bát, đến cơ quan. Trưa 11h30 về, ăn cơm, ngủ 30', lại đến chỗ làm. Chiều 5h tan, dạo 1 vòng, về nhà cất xe, ăn cơm với mẹ, nói chuyện 1 tí, lên phòng, đọc tài liệu, linh tinh, 10h ngủ. Chiều thứ 6 sau giờ làm đi học.

Và 1 tuần đã qua.

Nhớ lại hơn 3 năm về trước, khi Th mới đi, mình ngơ ngác thấy thương. Bắt đầu tập làm mọi thứ 1 mình, chông chênh và lúng túng. Khi đó lại ở xa gia đình, cảm giác như bị bỏ rơi, lạc lõng và chới với giữa 1 phố xá náo nhiệt và ồn ã.
Rồi cũng qua 1 năm. Thêm 1 năm nữa. Lại thêm 1 năm nữa. Và bây giờ, thêm không biết bao nhiêu năm nữa...

Có lẽ mình đã quen, hay chai lì, hay đại loại thế!
1 đứa 25t không thể giống hệt như khi nó 22.
Cuộc sống 1 mình đôi lúc hóa ra lại hay, có thời gian nhiều hơn dành cho gia đình, bạn bè, hay những điều linh tinh khác.
Những chênh vênh hay lạc lõng theo thời gian cũng phai bớt.
Duy chỉ có nỗi nhớ, sao mà cứ tràn đầy, sóng sánh, sợ sơ ý đánh rơi... 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt... vỡ òa...

Cứ ngỡ mình đã dày dạn hơn rồi, vậy mà vẫn ngơ ngác, vẫn hụt hẫng.
Vì tay mình cách đây vài ngày vẫn ấm áp trong tay người khác.
Vì chỉ vừa mới giữa tháng 11 thôi, trời mưa to hay gió thốc lạnh vẫn không làm mình chùn bước, bởi mình có một tấm lưng vững chải để nép vào.
Vì sáng sáng, trưa trưa hay chiều chiều đến chỗ làm vẫn quen có người đưa đón.
Vì những ngày trước, mỗi khi mình cất tiếng gọi sẽ có người đáp trả ngay.
Vì cứ ngỡ hơi thở ấm áp thân thương vẫn còn vương vấn đâu đây, và tìm kiếm, chắc là trên tóc mình, hay ở má, hay trên vai, chắc là ở ngay gối này, tối trước khi đi có ghé nhà nằm 1 lát...
...
Thèm 1 cái ôm!!!
1 cái thôi!
Sẽ không khóc, không khóc đâu mà...

Nhớ và quên

Tôi thường quên những điều đáng nhớ
Tôi lại hay nhớ những điều nên quên

Tôi quên trời đã vào đông
phong phanh một tà áo mỏng

Hay quên trời đang mưa giông
một mình lang thang trên phố

Quên cả lối về ngõ nhỏ
tiếng mưa thì thầm trong đêm

Giọt nắng tội nghiệp bên thềm
bơ vơ tay người không hứng...

Sao tôi quên đi tất cả
Mà nhớ một người nên quên?

What Is a Utility Avoided Cost Tariff?

Many renewable power generators find that they must work with a utility to determine the value of their power to them. There is no universal value. The value of power is location dependent. But, what is an “avoided cost”?

_
Simply put, it the price that the utility would have paid if it had to produce the power itself or bought it. It is the cost it would pay if they did not buy the power from the renewable power provider. It serves as the “floor” price.

_
If the renewable power generator is willing to sell power to a utility at the avoided cost or lower, it saves the utility from having to build a new generation source.  The local rate payers benefit from this. They need not pay for the new plant costs.

_
In the State of Indiana, the avoided cost is filed by the regulated utility on its Internet web sites. It is recalculated every year and posted on the web site once it has been approved.  In Indiana, the new rate normally goes into effect about April 1st. It is approved for one year. Next year the new avoided cost is calculated and the cycle starts all over again.

_
Currently, the avoided cost is quite low because there is an abundance of electric power due to the recession causing commercial and industrial electricity usage to drop significantly. But, once the recession is over, it is expected to quickly go up to previous avoided cost rates.

_
Questions? Rudd Energy Management can help. We can help you calculate an avoided cost. We can explain it and its proper usage to you and help you develop a strategy to accommodate the temporary low rate.

_
Rudd Energy Management (REM) is an energy consulting company that specializes in cost effective solutions. REM prides itself in matching experienced professionals with your problems to ensure the best solution in the shortest time possible. Contact us at (219) 476-6911 begin_of_the_skype_highlighting              (219) 476-6911      end_of_the_skype_highlighting.

Đi qua mùa thu

Đã mặc định bốn mùa không có ở nơi đây.

Nên Mùa Thu chỉ là cơn ảo vọng.

Vậy mà sáng nay, bỗng thấy Mùa Thu trên đường đến sở.

-Em ơi, anh vừa nhìn thấy Mùa Thu. Anh vừa đi qua một tán cây vàng rực. Gió xào xạc, trời se lạnh, lá vàng rơi như thời của ngày xưa!

-Không phải đâu anh. Tại trời sắp mưa đấy. Anh đi đến đâu rồi?

-Anh đi đến Mùa Thu.

-Vậy anh đi nhanh lên kẻo ướt!
...

(st-Giáp Văn)

RA ĐI

Cuối cùng thì nó cũng đã quyết định.

Ra đi, dẫu chưa biết sẽ đi về đâu!
Lần lữa, lần lữa mãi, vì những tình cảm, những gắn bó mà nó đã dành cho nơi này,...
Nhưng, một lần nữa, nó lại thất vọng!
Cái cách người ta để cho nó ra đi khiến trái tim nó đau thắt!
Dù vẫn biết khi nó còn ở đây, bao nhiêu công sức hay sự cố gắng của nó họ cũng không thèm biết đến. Nhưng nó vẫn mong họ sẽ giả vờ, nói khéo dù chỉ 1 câu thôi, hỏi nó vì sao nó ra đi... Nó sẽ không phân bua gì, cũng không kể lể gì đâu, dù ai cũng bảo nó nên kể hết ra để những người sau thế vào chỗ nó sẽ không gặp lại hoàn cảnh đó..., nó chỉ muốn 1 lần được thừa nhận. Cách người ta để cho no ra đi lại y như khẳng định rằng ừ thì người ta nhận nó vào đây cũng chỉ là vị nể, để cho nó trú chân, người ta không mong nó ở lại đây lâu dài làm j, biết tự giác ra đi thế là tốt...
Nó buồn, cái buồn len lỏi từ từ vào bên trong, rồi chuyển sang đau. 9 tháng ở đây, vui có, buồn có, cố gắng có, mệt mỏi có, hy vọng có, nhưng bù lại, là thất vọng, là không được thừa nhận, là nhục nhã, là tủi thân, là bị chà đạp, là nước mắt của những lần òa khóc với mẹ... Nhưng nó vẫn luyến tiếc, vốn dĩ nó là đứa tình cảm như vậy đó, thế mà...
Thôi thì luyến tiếc làm gì nữa, người ta đã đối xử với nó như thế kia mà! Tự dằn lòng lại, đừng buồn!
Hãy cứ tin tưởng và hy vọng, ra khỏi nơi này rồi, chờ đón nó sẽ là 1 con đường khác tươi sáng hơn, ở đó sẽ có những người đồng nghiệp thân thiện và chan hòa hơn, sẽ có sếp tin tưởng vào năng lực của nó, ở nơi đó nó sẽ thể hiện được mình, bởi bản chất nó không phải là 1 đứa tệ... Cố lên nhé nó!
Ra đi..., để bắt đầu...

Mẹ và con

Tại sao mẹ và con mình lại cứ luẩn quẩn như thế?
Con không chịu được
Con nặng nề và mệt mỏi quá!
Mẹ không thể giải tỏa với ai, nên mẹ cứ trút vào con, la mắng, trách giận, hờn oán…
Con nghe hết, con biết mẹ muốn giải tỏa… từ nhỏ tới h c vẫn nhận hết…
Nhưng mà mẹ nghĩ coi, có phải c nhận hết từ mẹ rồi c quên được tất cả đâu? Con cũng cần 1 nơi giải tỏa chứ, mà c biết tìm ở đâu? C cũng nặng nề, bao nhiêu thứ từ xưa tới nay… C khổ lắm, mẹ biết k?
Công việc và cuộc sống của c k có gì êm ả, mọi thứ đến với c dường như quá tệ bạc. Ra khỏi nhà, c cũng phải đối phó với hàng trăm thứ khiến c lo lắng không yên, về đến nhà mong được thong thả thì lại nhận những giải bày kiểu của mẹ… C chịu hết nổi rồi! Cả hơn 1 tháng nay c sống vật vờ, k thể có được 1 phút ngơi nghỉ. Nhiều khi c nghĩ giá mà c được như bé R, vô tư bỏ đi đâu 1 ngày thôi thì hay biết mấy! Nhưng mà c có làm được đâu, c về đến nhà là bắt tay vào dọn dẹp, nhiều khi c thèm ngủ lắm mà cũng k thể nào để mẹ làm 1 mình được. Rồi bao nhiêu công việc, bài vở, thi cử, xin việc mới… Mẹ ơi c đuối lắm, c mệt lắm, c không ra đường chơi với bạn, c không thể giải tỏa c với ai, c cũng thèm 1 chỗ dựa, thèm 1 người hiểu và chia sẻ với c, vậy mà c k có ai hết. Trong khi mẹ lại cứ tiếp tục trút lên đầu c, trút lên đầu c…
C không chịu đựng được nổi nữa, c nói ra, thì mẹ lẫy, mẹ nói c thế này thế nọ…
Mẹ ơi, c có phải là sỏi đá đâu???
C khổ lắm! nhiều khi chỉ muốn chết đi thôi, mà sao mẹ dằn vặt c thế này???
C phải làm sao mới vừa lòng mẹ??? Hay bây giờ mẹ lại tiếp tục buồn giận c rồi???
C muốn được giải thoát quá mẹ ơi! Lòng c đau, tim c đau quá mẹ ơi!

kết thúc sớm

Lẽ ra hôm trước s không nên vì quá hứng chí mà share blog!
Suy đi nghĩ lại, s vẫn muốn có 1 góc cho riêng mình, nơi mà Th sẽ k thể đặt chân tới.
Đó cũng là lý do s lập thêm blog này...
Có nhiều cái 2 đứa không có điểm chung... S k muốn suốt ngày tranh luận qua điện thoại...
Th luôn luôn bảo vệ quan điểm của mình và đưa ra những lý lẽ xác đáng...
Lý lẽ đúng, lập luận chặt chẽ... chỉ là th không hiểu được tâm hồn và suy nghĩ của s... hay là vì 1 lý do j đó, có lẽ th nghĩ cảm xúc của s là vu vơ k thực tế! Và s thấy mệt mỏi kinh khủng...
K thể giải bày với th những điều này, s phải tìm 1 góc riêng thôi, vì s cũng chẳng muốn tiếp tục nhắc tới rồi lại cãi nhau về những chuyện đó...
........
Nói chung là s cần có 1 chỗ để giãi bày, những điều mà Th có lẽ sẽ k bao giờ "chạm" tới được...

1 ss hoàn toàn mới cho ngày hôm nay, 7/9/2010

Diện 1 bộ váy mới
Để 1 kiểu tóc mới
Ss hôm nay cười tươi...
Ss hôm nay không khóc...
Ss đang hy vọng...
1 hướng đi mới
1 tương lai mới
Đang mỉm cười :)
Chào Ss!

... xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần s đi...
S đi...

Bình yên nhé!
Cười hoài nhé!
Bão tan nhé!
Tin!

30 tháng 8, 2010

Vừa xong 1 tuần nỗ lực hết mình, nhưng kết quả lại không như mong đợi!
Bề bộn,
Xáo trộn,
Chồng chéo lên nhau,
Công việc, học hành, nhà cửa...
Trải qua cảm giác nhịn ăn từ lúc thức dậy đến khi chuẩn bị đi ngủ lại, mệt nhoài, run rẩy, lo sợ mình ngã quỵ...
Bất chợt hoang mang, sức khỏe của mình ngày một mong manh quá!!! 
Thèm 1 cái vai để tựa!
Thèm 1 lời an ủi, vỗ về!
Thèm 1 cái ôm thật ấm, thật chặt! 
Để vững lòng mà tiếp tục chiến đấu!
Thấy nao lòng kinh khủng...
Xa cách đến bao giờ???
Đọc đâu đó: "Khi không thể gần hơn, người ta xa cách đến lạ lùng"
Như lúc này đây, về cảm giác, xa và mỏng manh lạ lùng!!!

Hai lăm


Đã bước qua tuổi 25 được 5 ngày... và muốn viết 1 cái gì đó ... có thể gọi là bước ngoặt không?
Sắp đi qua tháng 8 - 1 tháng 8 nặng nề nhất đối với mình từ trước đến giờ - liệu giông bão có tan?
K có ý niệm j về sinh nhật cho tuổi này, nhưng những điều mình nhận được thật bất ngờ!
Và nhận ra, dù sóng gió, hay giông bão có vùi dập mình đến mấy, thì cuộc sống này có khi vẫn còn đáng sống, vì những người vẫn luôn thương yêu và nhớ đến mình!
Muốn nói lời cảm ơn đến tất cả! Vì 1 khởi đầu 25 trọn vẹn!

Lại tiếp tục bước...
Dũng cảm lên, dù ý chí thì đã tắt rồi, lại đôi khi thấy biếng nhác sống tiếp thân phận này... vì sợ đối mặt với chính sự yếu đuối và chùn bước của mình trong tương lai...

18/08/2010

Chưa năm nào mình đón nhận 1 tháng sinh nhật đầy trắc trở như năm nay.

Tất cả mọi chuyện đều quá bất công với mình. Công việc, học hành, tình yêu, sức khỏe, gia đình,...

Mình đã làm j sai sao?

Mình đã gây nên nghiệp chướng j nặng nề sao?

...

Suy đi nghĩ lại, thấy hối hận quá!

Lẽ ra mình k nên nói cho họ biết. Mặc kệ mình đi, tại sao họ phải bít làm j???

...

Đừng ai nhắc nhở mình về ngày sinh nhật nữa!

Đừng ai hết!

Mình mệt mỏi lắm, k có tâm trạng đâu!!!

Mình chỉ muốn trốn đi thôi!!!

5/8/2010

Mình mệt mỏi!

Vì những điều ng khác nói, và vì chính những lo lắng của bản thân mình!

Nhưng mình k nói ra nữa... Mình cũng có tự trọng... Mình k mún nói thêm lần nào nữa!

Mình lần lượt nhìn từng đứa bạn lên xe hoa. Lòng ngổn ngang suy nghĩ. Bao nhiêu lần mình tưởng tượng, hình dung mình trong những bộ soire' trắng, sánh đôi bên người mình thương yêu... Mình nghĩ đến lúc bồi hồi xúc động khi trở thành thành viên của 1 gia đình khác... Mình nghĩ về những j mình sẽ làm với gia đình nhỏ của mình, với những đứa con mà mình sẽ có... Mình mơ!

Nhưng người ta thì không như thế! Người ta không muốn, hoặc là người ta chưa muốn. Người ta nói điều đó, trước sau j cũng tới, tại sao phải vội vàng?

Mình 25t, và bệnh hoạn, đeo đuổi 1 cuộc tình gần chục năm trời, mà lạc lối. Mình sợ, và ghét những lần đi khám bệnh, để mỗi lần trở về, lại thêm 1 chút tự ti. Bác sĩ nói "lập gia đình đi để còn chữa, đừng để trễ quá, phụ nữ k có con khổ cả đời...", rồi thêm những bệnh khác nữa... Chắc j mình đã có con như mình từng mơ chứ !?

Nhưng người ta khác. Người ta không thích có con. Quan điểm của người ta chắc là cao cấp và tiến bộ theo kiểu mình k thể đạt tới tầm đó. Người ta k cần con, thì việc j phải vội kết hôn? Mình quan hệ với người ta. Mình gặp trục trặc, nhưng mình k thể nói thẳng với bác sĩ, vì mình vẫn "chưa kết hôn", mình sợ những điều tiếng xã hội, mình sợ cho danh dự của mẹ mình. Người ta không biết, hoặc nếu biết người ta sẽ la mắng mình cổ hủ, người ta k hiểu, vì người ta "tiến bộ", còn mình dù j thì vẫn ăn sâu 1 vài cái lạc hậu k thể thay đổi! Mình ngày ngày cảm nhận dần những thay đổi trong cơ thể, hoang mang và lo lắng... Mình sợ kinh khủng!

Nhưng người ta sẽ không hiểu! Vì người ta tiến bộ, haha, vì người ta thích khác người! Người ta thích bình đẳng, người ta thích tự do, vâng vâng và vâng vâng.

Mình không cần gì nhiều! Mình chỉ ao ước được ở gần, được chăm sóc và yêu thương lẫn nhau. Nhà cao cửa rộng, mình k cần. Tiền bạc dư dả, mình không cần. 2 người cùng quyết tâm, từ từ cái j cũng có.

Nhưng người ta khác, người ta k tự tin để lấy mình. Chắc ng ta sợ. Gia đình mình nghèo quá, ng ta không an tâm là 2 đứa sẽ cùng nhau làm nên sự nghiệp. Ngta phải chuẩn bị trước, ngta phải lo sự nghiệp trước... Và người ta kêu mình đợi đi, đợi tới khi nào ng ta sẵn sàng... Tới khi nào???

Mình chỉ cần được an phận, mình chỉ cần có 1 gia đình, của riêng mình, để mình thoát ra khỏi cái cuộc sống hiện tại. Mình cứ mơ là ngta sẽ giải thoát cho mình. Hóa ra mình lại rơi vào 1 cái mê cung khác, càng mù mịt hơn.

Chắc trong mắt ngta bây giờ, mình là 1 đứa suốt ngày chỉ biết thúc giục đòi cưới. Ngta mệt mỏi với mình... Haha, bộ mình vui lắm sao? Bộ mình k tự trọng, k tự thấy nhục nhã sao? Mỗi lần mình nói ra, người ta đều có những lý lẽ của ngta. Và quan điểm của 2 đứa k gặp nhau ở điểm nào, chỉ thấy sau mỗi lần như thế, mỗi người lại mang trong mình những cục ngổn ngang khác nhau, lại càng xa nhau hơn. Dù gì ngta cũng là con trai, ngta học cao, ngta tài giỏi, trẻ trung và đầy hoài bão, k muốn bị trói buộc... Mình... haha, hãy tự cười vào mặt mình đi!

Hôm qua, mẹ nói mình phải hỏi ngta dứt khoát. Mẹ không muốn con của mẹ cứ tiếp tục chờ đợi và héo úa dần với những bệnh tật. Mẹ nói dù mẹ nghèo, nhưng mà trong 2 tháng ngta về, mẹ cũng ráng lo cho con mẹ nên gia thất, để con mẹ còn có thể sinh con đẻ cái, còn có chỗ để nương tựa. Mẹ nói mẹ nhìn mình mỗi ngày lần lượt từ chối hết người này đến người khác, mà mẹ lo sợ sau bao nhiêu năm chờ đợi, con gái của mẹ sẽ bị ngta chối bỏ... Mẹ nói nhiều lắm...

Mình đau!!! Vì làm mẹ lo lắng hoài, từ bao nhiêu chuyện học hành, đau ốm, bây giờ lại đến chuyện chồng con... Mình đau vì mình k thể tự quyết, đau vì dù sao đi nữa thì ngta vẫn chưa hề nghĩ cho mình, cho những bệnh tật, cho những trở trăn và thân phận con gái của mình... vì ngta chưa mún. Mình đau vì nhục nhã, vì tự trọng... Đau cho những tủi thân và những ước mơ cứ dần dần sứt mẻ của mình... Và cho cả cái mối tình cứ kéo dài ra mãi, mà càng ngày mình càng thấy mệt mỏi...

Mình mệt mỏi và mún từ bỏ...

Tại sao cái thân phận làm người của mình lại gian truân thế?

Mình đau!!!

ngày đẹp trời >:)

Mùa thu đến rùi, năm nay nó đến thật rõ, thật đậm!


Thời tiết se se sau những ngày nắng gắt muốn cháy da cháy thịt. Sáng ra trời mát mẻ, xanh trong, khiến mình chỉ muốn bỏ tất cả công việc mà chạy ra ngoài quán cà phê ngồi lê la nhìn ngắm. Mấy năm nay rùi có được hưởng thụ tiết thu như năm nay đâu! Chiều đến, gió bắt đầu lấn lướt. Đi làm mắc váy xòe, chiều chạy xe về thì cứ thế mà lấy tay chặn váy lại! :) Tối đến chẳng muốn đi đâu, chỉ thích ở nhà, ăn cơm, nói chiện với mẹ, xem thời sự, tắm rửa, rồi leo lên phòng đọc cái này cái nọ 1 chút, xong quấn chăn vào ngủ, trong lúc chập chờn còn nghe tiếng vài giọt mưa rớt nhẹ trên mái. Thời gian này lại tương đối rảnh rang, k phải bù đầu với assignments, đi học đàn thì suốt ngày xin nghỉ, Tạp chí cũng vừa ra rồi, nên tạm thời được nghỉ ngơi (mặc dù cũng còn 1 bài dịch chưa xong và 2 tuần nữa là thi liên tiếp 3 môn :P )... Ước chi mà được như mấy năm trước, được nghỉ hè thoải mái rong chơi lang thang đây đó đến quên hết cả thời gian, thèm ghê!!!


Đang nghe saxophone, đã! Nhạc nhẹ nhàng cho 1 ngày nhẹ nhàng! :)


Hôm nay kể về ngoại nhé! Sợ 1 ngày nào đó, khi ngoại đi xa, rồi những ký ức về ngoại cũng hao mòn dần, giống như ngoại bây giờ, k còn ký ức, nên sẽ ghi dấu lại, coi như là cất giữ cẩn thận, để dành cho ngoại, ngoại hì! :)


Ông ngoại mất sớm từ trước khi mình có mặt trên đời, nên mặc định Ngoại, tức là bà ngoại, xưa h mình vẫn cứ gọi ngoại thôi, 1 chữ ngắn gọn, mà nghe thương, và gần gũi.


Ngoại giống y như hình mẫu những người bà trong truyện. Tóc ngoại bạc trắng, da nhăn nheo, lưng còng, răng nhuộm đen, miệng nhai trầu bõm bẽm, cười hiền khô.


Tuổi thơ của mình k sống với ngoại nhiều bằng với bà nội, nhưng mà so sánh về mức độ gần gũi cho đến khi trưởng thành, nhiều khi mình thấy mình còn gần với ngoại hơn cả nội. Hình như ba mẹ có nhà riêng năm mình 6,7t j đó, lúc đó cả nhà chuyển ra khỏi nhà nội, mới bắt đầu gặp ngoại nhiều hơn. Nhà mình gần nhà ngoại, đi bộ mất khoảng 5-7 phút ngắn ngủn. Bởi vậy, ngày nào ngoại cũng xuất hiện từ sáng sớm. Mẹ đi bán, ngoại qua dắt 2 chị em (lúc nớ chưa có ku Nô) đi ăn sáng rồi đi học, xong ngoại lại về dọn dẹp nhà cửa đâu vô đấy rồi về mới về nhà ngoại lo cơm nước. Chiều nào mẹ bận thì ngoại lại đi đón 2 đứa, dắt về nhà cho ăn uống tắm rửa xong mới về. Nhớ lần đầu tiên mình nói láo mẹ, lúc nớ mới học mẫu giáo lớn hay mới vô lớp 1 j đó thì phải, mẹ về la đánh quá trời, bắt quỳ gối nguyên cả buổi tối, rùi đuổi ra khỏi nhà, ngoại toàn bênh cho mình, can ngăn mẹ. Mà sao đã gần 20 năm trôi qua rồi mà mình vẫn nhớ cái hình ảnh nớ, mình vòng tay đứng trên cái giường gỗ ọp ẹp hồi xưa, mặt lấm lét, mẹ thì cầm lăm lăm cây roi mây, còn ngoại thì ra sức cản mẹ. Chắc nhờ rứa mà mình sợ, k dám nói láo mẹ nhiều (:P) như 2 đứa nhỏ bây giờ.


Nhà của ngoại rộng và cũ, k phải loại nhà gạch như  nội. Nhà ngoại có hàng rào dâm bụt với thêm 1 loại cây chi đó bao quanh nhà, mình hay bức mấy lá của cây nớ bắt chước têm trầu giống ngoại, có cái vườn rộng, trồng mấy gốc bơ sáp từ hồi ông ngoại còn sống, thêm mấy cây lê-ki-ma, với cả mận nữa, trưa trưa ngoại hay trải chiếu cho mình nằm ngủ dưới mấy gốc cây, mát lắm. Còn có 1 cái hiên rộng trước khi vô nhà, cái hiên đó sau ni có tráng xi măng. Ngoại đi xách nước ngoài giếng vô cho mình với a.Vũ tắm. 2 anh em chơi trò trượt nước trên nền xi măng, ai dè trượt trúng chân ngoại, làm ngoại té lăn quay, gãy tay, tới chừ trở trời ngoại vẫn hay than nhức. Trong nhà trừ 4 bức tường với cột trụ xây = gạch, sàn nhà thì bằng đất sau tráng xi măng, tất cả những thứ còn lại đều = gỗ, bởi rứa ở trong nhà vẫn hay toát lên 1 cái mùi rất đặc trưng. Bàn thờ ông ngoại nằm giữa, có thờ cả Quán Thế Âm. Ngoại là người rất có tâm, nên việc thờ cúng ngoại luôn luôn nghiêm chỉnh, bàn thờ lúc nào cũng ngăn nắp. Mình nhớ dưới bàn thờ, ngoại còn hay cất mấy thẩu rượu chuối ngoại làm, để có dịp chi là đem ra cho cả nhà uống. Hic, k bít mùi vị loại rượu đó như thế nào, đến h mình vẫn tò mò. Ngoại nằm ngủ trên 1 tấm phản, láng cóng nhờ thời gian, và mát rượi. Đến h ngoại vẫn nằm trên cái phản đó. Ngoại trung thành với kiểu đồ bà ba, xưa nay chưa bao giờ thấy ngoại may 1 kiểu nào khác, lúc nào cũng bộ đồ bà ba, mà mặc bao nhiêu lớp. Mùa hè nóng đến mấy, ngoại vẫn có lớp áo mỏng bên trong. Tóc ngoại dài lúc nào cũng búi lên 1 cục gọn gàng ở phía sau. Bởi vậy, sau bao nhiêu năm rồi, hình ảnh về ngoại trong mình vẫn thế, ít khi thay đổi lắm, nếu có thì chỉ là ngoại bây giờ gầy hơn, và nhìn khọm khẹm hơn nhiều so với ngày xưa thôi!


Ngoại sống hiền lành mà cực khổ cả 1 đời, từ lúc còn nhỏ sinh ra k có cha cho đến bây giờ già k còn nhớ gì nữa, thì ngoại vẫn chưa được an nhàn hay sung sướng. Lúc nào ngoại cũng tất bật theo kiểu dân lao động, ngay cả lúc ăn cơm cũng k được thảnh thơi. Cách ăn của ngoại cũng gấp gáp, y như sợ thời gian ngồi ăn sẽ làm lỡ mất công việc vậy. Chỉ có lúc ngoại đọc kinh là nhìn ngoại thanh thản nhất. Mà ngoại giỏi, quán xuyến tất cả mọi việc, vì ông ngoại nằm liệt giường từ khi còn trẻ, bởi vậy 1 mình ngoại lo hết. (Mẹ mình chắc giống ngoại điểm này nhất!) Tới khi ngoại già rồi, thì ngoại lại lần lượt lo chăm cháu cho các cậu, rồi đến mẹ và các dì. Tất cả những đứa cháu của ngoại từ cháu nội đến cháu ngoại (chỉ trừ chị Như ra), đứa nào cũng qua bàn tay chăm chút của ngoại, k giai đoạn này thì cũng giai đoạn khác, và đứa nào cũng được ngoại yêu thương trọn vẹn! Rứa nên ngoại thương và canh cánh về c.Như nhất, vì c.Như chưa từng qua tay ngoại, nên ngoại k an tâm.


Lúc mẹ sinh ku Nô, nằm ổ tại nhà, 1 tay ngoại chăm sóc, nấu nướng, giặt giũ và lo cho 3 cha con mình. Chiều lại thì có ông nội đi chiếc xe 61 thì phải, lọc cọc qua chở 2 chị e đi dạo cho mẹ với ngoại thảnh thơi 1 chút. Lúc đó mỗi khi nghịch ngợm, mình nhớ ngoại cũng có hay la, nhưng mà chỉ quát lên 1 tiếng rồi thôi, chứ k bao giờ cằn nhằn j. Nô bắt đầu gởi nhà trẻ thì ngoại đỡ hơn 1 chút, nhưng mỗi cuối tuần thì vẫn đều đặn qua giữ  3 đứa cho mẹ. 1 mình ngoại mà loay hoay hết đứa này đến đứa khác. Đang đút ăn cho ku Nô bên này thì bên kia mình xử Rốt bê 1 đống đồ xún cầu thang, làm hắn rớt cầu thang té lăn quay xuống cái thau đồ trong nhà tắm. Ngoại la inh ỏi cả. Đã rứa mỗi lần cả đống con nít trong xóm kéo vô nhà mình chơi 5-10, chạy nhảy rầm rầm nữa, rứa mà về ngoại cũng chẳng méc ba mẹ, hì, thương ngoại nhứt :)


Mà ngoại nói chiện cũng giang hồ lắm! hihihi, mà cái cách nói chiện giang hồ của ngoại cũng k giống ng ta, bởi vì ngoại hiền lành quá, nên mỗi khi ngoại tức quá ngoại nói dọa, toàn bị con cháu cười cho thôi. Ngoại còn rất dễ bị giật mình, hễ giật mình, là ngoại nói lung tung lang tang mấy câu quen thuộc ri "mèo đổ mi chó, chó đổ mi mèo, mèo đổ mi chó,...", hay "lộn sèo, lộn sùm..." , hihihi, bởi rứa, mấy đứa cháu hay có màn hù cho ngoại giật mình rồi nhái mấy câu nói của ngoại. Ngoại toàn cười hiền :) Chừ ngồi nhớ cái cười của ngoại, thấy thương!


Ngoại bây giờ đã 84t. Lần mừng thọ 80 của ngoại, mình lo đi chơi với Thạch và Đội (lúc nớ là 10 năm thành lập Đội thì phải) k dự, trong khi cả nhà đông đủ cả. Tới bây giờ vẫn còn tiếc, vì sau lần đó, tuổi già đến với ngoại nhanh hơn hẳn, ngoại bắt đầu đãng trí, đặc biệt là 2 năm trở lại đây, ngoại k còn nhớ gì cả.  Thương cái đãng trí của ngoại. K nhận ra con cháu, k biết j, thấy ngoại cô đơn vô cùng. Tuổi già của ngoại con cháu đàn đống vây quanh, vậy mà ký ức của ngoại đi đâu hết, k nhận ra ai, k nhớ chuyện khiến ngoại lúc nào cũng thấy mình đơn độc và lạc lõng giữa những lần họp mặt, giữa những cháu con của mình. Có nhiều khi ngoại khóc, ngoại nói mình k có ai, mình mồ côi cha mẹ, k chồng k con, ở nhà của mình mà ngoại cứ tưởng đang phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, bởi vậy nên ngoại cứ hay sợ sệt, sợ làm phật ý "người ta" (theo lời ngoại) dù người ta đều là con cháu của ngoại. Bởi vậy, nhiều khi qua muốn ngồi với ngoại thiệt lâu, cứ vài phút ngoại lại hỏi "chị là con ai? nhà chị ở đâu mà răng chị tới thăm tui ri, thấy chị tội ghê á hỉ! chị chồng con chi chưa?...", thấy đau lòng chi lạ, thân hình ngoại h chỉ còn da bọc xương nhăn nhúm, còm queo, lúc nào cũng ngồi thu mình trên cái ghế ngoài sân ngóng ra đường, lắng nghe từng tiếng động nhỏ, đôi mắt ngoại đục ngầu nhìn mà cứ như xa xăm lắm, ai tới nhà dù quen dù lạ cũng cười chào, tay bắt mặt mừng... rồi hỏi "rứa anh/chị ở mô tới đây? anh/chị là bà con chi với tui?"...


Còn nhớ khi ngoại còn minh mẫn, ngoại nói "chừ già ri rồi, cầu trời cầu phật cho ngoại ra đi thanh thản, nhắm mắt lại ngủ 1 giấc, chứ đừng để đau ốm rồi làm khổ con cháu..." xong ngoại quay qua nói với mình "khi mô ngoại chết, con nhớ ra chùa mời mấy bác về tụng kinh cho ngoại đi, nghe con...". Nhớ lúc nớ nghe ngoại nói tới chuyện chết chóc, mình đã rưng rưng la ngoại nói bậy rồi. Giờ nghĩ, chuyện đó chỉ là sớm muộn, người ta rồi ai cũng ra đi, giống như nội vậy... Chỉ cầu mong cho ngoại, những ngày cuối đời k sầu muộn, và được ra đi thanh thản như tâm nguyện... Thương ngoại nhiều!

5/8/2010

Mv1e,đgtcm...

Nmlcgtđk?

Kmlkdpl,sntsb?

...

Tsmlktn?

Tsmllqtn???

Clean Development Mechanism (Đang tìm hiểu + đau đầu về cái này)

Cơ chế phát triển sạch (Clean Development Mechanism - CDM) là một phương thức hợp tác quốc tế mới trong lĩnh vực môi trường giữa các quốc gia đang phát triển và các quốc gia đã công nghiệp hoá. Nếu như vài thập kỷ gần đây, phương thức viện trợ phát triển chính thức (ODA) là phổ biến và được coi là một biện pháp thúc đẩy tăng trưởng kinh tế ở các nước đang và kém phát triển, thì hiện nay trước vấn đề ô nhiễm môi trường đang được sự quan tâm của cộng đồng quốc tế, CDM trở thành một công cụ triển khai chính sách quốc gia về môi trường ở nhiều nước tham gia Nghị định thư Kyoto (1997). Vậy CDM thực chất là gì? Những lợi ích và hiệu quả của nó ra sao? Cấu trúc và quy trình triển khai một dự án CDM như thế nào? Bài viết dưới đây sẽ giải đáp phần nào những vấn đề này.

Phần 1
Nói một cách ngắn gọn, CDM là cơ chế hợp tác được xây dựng theo Nghị định thư Kyoto nhằm hỗ trợ các nước đang phát triển thực hiện phát triển bền vững thông qua sự đầu tư một cách thiện hữu với môi trường của chính phủ các nước công nghiệp hoá và các công ty/doanh nghiệp của các nước này (thậm chí cả các tổ chức của các nước đang phát triển khác, gọi là CDM đơn phương). Như vậy, mục tiêu cơ bản nhất của CDM là hướng tới phát triển bền vững bằng các cam kết cụ thể về hạn chế và giảm lượng khí nhà kính phát thải định lượng của các nước trên phạm vi toàn cầu. Nhìn lại lịch sử, Nghị định thư Kyoto là văn bản pháp lý quốc tế quan trọng đầu tiên ghi nhận nỗ lực chung của các quốc gia trong việc hạn chế phát thải khí nhà kính toàn cầu bằng các cam kết ràng buộc cụ thể của từng quốc gia thành viên. Do đó, CDM ra đời trong bối cảnh cộng đồng quốc tế đặc biệt quan tâm đến mục tiêu giảm phát thải khí nhà kính với chi phí thấp nhất nhưng vẫn tăng cường hiệu quả cải thiện môi trường. Để đạt được điều này, Nghị định thư Kyoto đã đưa ra 3 cơ chế gồm: Mua bán quyền phát thải quốc tế (IET), đồng thực hiện (JI) và CDM.

CDM cho phép các doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tư nhân ở các nước công nghiệp hoá thực hiện các dự án giảm phát thải tại các nước đang phát triển và đổi lại, các doanh nghiệp này nhận được chứng chỉ dưới dạng "giảm phát thải được chứng nhận" (CER) và được tính vào chỉ tiêu giảm phát thải của các nước công nghiệp hoá. Như vậy, thay vì cố gắng thực hiện giảm phát thải ngay tại nước mình bằng các biện pháp như đầu tư, đổi mới, cải tiến công nghệ... với chi phí tốn kém hơn và hiệu quả thường không cao; các nước công nghiệp hoá sẽ tiến hành các dự án CDM đầu tư vào các nước đang phát triển chưa bị ô nhiễm môi trường nặng, trình độ công nghệ chưa cao để giảm phát thải với hiệu quả cao hơn. Nhờ thế, các nước công nghiệp hoá triển khai các dự án CDM cũng được coi là đã thực hiện các cam kết của mình về giảm phát thải định lượng theo Nghị định thư Kyoto, góp phần vào mục tiêu chung là giảm nồng độ khí nhà kính trong khí quyển, hạn chế sự biến đổi khí hậu trái đất theo hướng bất lợi cho loài người. Bằng cách này, các dự án CDM đem lại lợi ích môi trường và kinh tế cho cả hai phía - phía các nước công nghiệp hoá (các nhà đầu tư dự án CDM) và phía các nước đang phát triển (các nước tiếp nhận dự án CDM). Về mặt kinh tế, nguồn tài trợ từ các dự án CDM sẽ giúp các nước đang phát triển đạt được mục tiêu kinh tế - xã hội, môi trường và phát triển bền vững, chẳng hạn như giảm ô nhiễm không khí và nước, cải thiện sử dụng đất, nâng cao phúc lợi xã hội, xoá đói giảm nghèo, tạo việc làm hay giảm phụ thuộc vào nhập khẩu nhiên liệu hoá thạch... Ở mức độ toàn cầu, thông qua các dự án giảm phát thải, CDM có thể khuyến khích đầu tư quốc tế, thúc đẩy cung cấp nguồn lực cần thiết cho tăng trưởng kinh tế ở nhiều nơi, nhiều khu vực trên thế giới.

Về mặt tư cách chủ thể, để tham gia CDM, các nước phải đáp ứng được 3 yêu cầu cơ bản theo Nghị định thư Kyoto là phải phê chuẩn Nghị định thư Kyoto, tự nguyện tham gia CDM và thành lập cơ quan quốc gia về CDM. Ngoài ra, các nước công nghiệp hoá phải thuộc danh sách các nước trong Phụ lục I và đáp ứng đủ một số điều kiện cụ thể theo Điều 3 của Nghị định thư Kyoto. Về phạm vi áp dụng, các dự án CDM thích hợp với các lĩnh vực chủ yếu sau: Nâng cao hiệu quả cung cấp và sử dụng năng lượng, tiết kiệm năng lượng và năng lượng tái sinh, chuyển đổi nhiên liệu và công nghệ sạch, nông nghiệp và lâm nghiệp (thu hồi và hấp thụ khí phát thải), các quá trình sản xuất công nghiệp phát thải khí nhà kính... Ở khía cạnh tài chính, theo quy định, các dự án CDM thành công được nhận CER nhưng cũng phải nộp một mức phí là 2% và được đưa vào một quỹ riêng (gọi là Quỹ thích ứng) để giúp các nước đang phát triển thích nghi với các tác động tiêu cực của biến đổi khí hậu. Ngoài ra, một số khoản thu khác sẽ góp phần thanh toán các chi phí quản lý CDM. Tuy nhiên, dự án CDM tại các nước kém phát triển có thể không phải chịu mức phí Quỹ thích ứng và các chi phí quản lý.
Phần 2

Trên bình diện quốc tế, để triển khai và giám sát dự án CDM ở mỗi quốc gia, cần thiết có một Ban chấp hành (được thành lập theo Nghị định thư Kyoto và hiện tại gồm 10 quốc gia thành viên) thực hiện chức năng duy trì việc đăng ký và giám sát CDM. Đối với mỗi quốc gia thành viên, trước khi tham gia CDM phải thành lập một Cơ quan quốc gia về CDM để đánh giá, phê duyệt các dự án, đồng thời là đầu mối để phối hợp với quốc tế.

Yêu cầu cho việc xây dựng một dự án CDM được nhấn mạnh đến tính cụ thể, xác thực và có thể thu được kết quả rõ ràng (có thể đo đếm được). Về mặt cấu trúc, nói chung một dự án CDM sẽ được triển khai qua 7 bước, hình thành nên một quy trình thống nhất như mô tả dưới đây:

Quy trình dự án CDM

1. Thiết kế và xây dựng dự án

2. Phê duyệt quốc gia

3. Phê chuẩn/đăng ký

4. Tài chính dự án

Tài liệu thiết kế dự án

Cơ quan thực hiện A

Các nhà đầu tư

Báo cáo giám sát

6. Thẩm tra/chứng nhận

7. Ban hành CERs

5. Giám sát

Các bên tham gia dự án

Báo cáo thẩm tra/báo cáo chứng nhận/đề nghị ban hành CERs

Cơ quan thực hiện B

Ban chấp hành/Cơ quan đăng ký

Phương pháp luận chủ yếu để tính toán hiệu quả của dự án CDM là so sánh giữa lượng phát thải ước tính của dự án với các phát thải tham chiếu (gọi là phát thải đường cơ sở). Mặc dù hiện nay có 3 phương pháp luận đường cơ sở phổ biến, nhưng ở Việt Nam thực tế chỉ áp dụng được một phương pháp, đó là dựa trên số liệu các phát thải hiện tại hoặc trong quá khứ thích hợp (phương pháp nội suy).

Về lợi ích quốc gia thu được từ các dự án CDM, các nước đang phát triển sẽ nhận được các nguồn tài chính cho mục tiêu giảm phát thải khí nhà kính và phát triển bền vững, chuyển giao công nghệ, nâng cao và bảo tồn hiệu quả sử dụng năng lượng, sản xuất năng lượng theo hướng bền vững, xoá đói giảm nghèo, tăng cường phúc lợi xã hội và các lợi ích môi trường địa phương. Đối với các nước phát triển, lợi ích rõ rệt nhất là giảm chi phí tuân thủ Nghị định thư Kyoto bằng cách đầu tư dự án CDM tại các nước đang phát triển và được công nhận là đã thực hiện các cam kết giảm phát thải khí nhà kính trên phạm vi toàn cầu.

Đối với Việt Nam, chúng ta chính thức gia nhập Nghị định thư Kyoto từ 25.9.2002. Tháng 3.2003, theo yêu cầu của Nghị định thư Kyoto và Thoả thuận bổ sung Marrakech, Việt Nam đã thành lập Cơ quan quốc gia về CDM thuộc Văn phòng Ozone và biến đổi khí hậu (bổ sung chức năng), trực thuộc Bộ Tài nguyên và Môi trường. Hiện nay, số dự án CDM được triển khai chưa nhiều, nhưng các kết quả thu được là thiết thực và có ý nghĩa, điển hình là Dự án tăng hiệu quả sử dụng năng lượng trong lĩnh vực nồi hơi công nghiệp và Dự án thu gom khí đồng hành mỏ Rạng Đông của nhà thầu JVPC (Nhật). Dự án trong lĩnh vực nồi hơi công nghiệp có mục tiêu giảm tiêu thụ năng lượng của nồi hơi công nghiệp, nâng cao hiệu suất nồi hơi với chi phí đầu tư thấp, nhờ đó giảm phát thải khí CO2 trong lĩnh vực công nghiệp. Kết quả cụ thể thu được từ Dự án này là giảm được khoảng 150 nghìn tấn CO2 mỗi năm, nhờ tăng được hiệu suất trung bình của nồi hơi công nghiệp từ 45% lên 60%. Đồng thời, Dự án cũng góp phần phổ biến các công nghệ mới trong công nghiệp, đề xuất những thiết bị nâng cấp phù hợp. Hơn thế nữa, các loại khí phát thải nguy hại khác như SO2 và NOx cũng được giảm theo. Dự án thu gom khí ngoài khơi của mỏ dầu Rạng Đông (khai thác tại lô 15.2) đang trong giai đoạn chuẩn bị triển khai. Mục tiêu của Dự án là thu gom, thay vì đốt bỏ một lượng lớn khí đồng hành tại giàn khai thác, để đưa vào bờ sử dụng làm nhiên liệu đầu vào cho các nhà máy điện chạy khí và khu công nghiệp. Hiện tại, Dự án đã được Chính phủ Việt Nam phê duyệt, trình Liên Hợp Quốc thẩm định.

Thư gởi Rốt 01/7/2010

Cuối cùng rồi cũng viết để nói ra, sau mấy ngày nặng nề và căng thẳng!

Chỉ mong là nó sẽ hiểu mình...

Love this song for no reason :)

A Pie Song

When the world is gray and bleak
Baby don't you cry
I will give you every bit of love that's in my heart
I will bake it up into a simple little pie…

Baby don't you cry
Gonna make a pie
Gonna make a pie with a heart in the middle
Baby don't be blue

Gonna make for you
Gonna make a pie with a heart in the middle.
Gonna be a pie from heaven above
Gonna be filled with strawberry love

Baby don't you cry
Gonna make a pie
And hold you forever in the middle of my heart.

Baby here's the sun
Baby here's the sky
Baby I'm your light and I'm your shelter
Baby you are mine
I could freeze the time
Keep you in my kitchen with me forever
Gonna be a pie from heaven above
Gonna be filled with strawberry love

Baby don't you cry
Gonna make a pie
And hold you forever in the middle of my heart.

Gonna bake a pie from heaven above
Gonna be filled with butterscotch love
Gonna bake a pie from heaven above
Gonna be filled with banana creme love

Baby don't you cry
Gonna bake a pie
Hold you forever
Hold you forever
And hold you forever in the middle of my heart.

[Can feel a mother's love from this song! A combined love for her child and her kitchen! ... Perhaps I will sing this song for my child if I could have one...  I will!!! ♪ Baby don't u cry, mama'll make a pie, n hold u forever in the middle of my heart ♪

21/06/2010

Ghi vào đây, để kỷ niệm ngày hôm nay!

Lần đầu tiên mình được chúc mừng nhân ngày 21/6/2010 - 85 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam.

Sáng ra nhận được tin nhắn chúc mừng của a. Hoàng, sau đó là pé Trang, rùi lần lượt các anh chị và các bạn!

Thấy cũng vui, nhưng mà cũng giật mình cái đụi, đây là con đường mình đang đi sao? Tiếp theo sẽ là thế nào?

Haiz, cũng chưa bít nữa hì! Thôi thì cứ  cố gắng!

Tình hình là trưa nay đã ăn nhậu no nê! Cái răng đang có dấu hiệu đau trở lại!

Và đang rất thèm được đi dạo với ai đó...

18/06/2010

Ôi những mối quan hệ phức tạp hằng ngày ta chứng kiến!

Đôi khi ta thấy vui, đôi khi thấy mắc cười, và cũng lắm lúc thấy bất bình!

Tại sao người ta cứ phải rượt đuổi nhau và chạy xoay vòng như thế?

Sao không tìm một lối ra khác?

Còn ta nữa! Vô duyên! Lối ra của mình còn chưa tìm thấy, lại mon men vào chỗ của ng ta làm j?

Vớ vẩn thật!

Một bản draft khác, dang dở, thôi đành hẹn - PL. 2554

Thêm 1 mùa Phật Đản nữa!

S bây giờ khác rồi, k còn là 1 đứa ngoan ngoãn ăn chay đều đặn 1 tháng 4 ngày, mỗi chiều chủ nhật lại mặc áo đoàn đến chùa sinh hoạt gia đình Phật tử, lại tụng kinh, niệm Phật và tâm niệm những lời dạy lời răn. Cũng k còn lật đật tham gia những phong trào vào dịp Rằm tháng 4 hay Rằm tháng 7, mỗi khi gặp khó khăn hay lo lắng trong cuộc sống cũng k còn tìm đến chùa chỉ để ngồi cho lòng thanh tịnh lại... Khác rồi!

Nhưng ký ức với những ngày được sống và lớn lên trong GĐPT vẫn còn đây, để cứ đến những dịp Rằm lớn như thế này lại man mác hoài...

Thỉnh thoảng, có người hỏi s theo đạo j. Thường thì S sẽ trả lời không. Nhưng nếu ai hỏi s thích đạo j, S sẽ bảo là đạo Phật. Với s, đó không phải là tín ngưỡng hay mê tín theo kiểu những người cuồng đạo. Nhưng S cũng ghét cái kiểu những người phi tôn giáo dè bĩu s mỗi khi nghe s nói ủng hộ đạo Phật. S quý trọng cái cách s đã tiếp cận với Phật giáo, và s giữ nó cho riêng s, rất trân trọng.

Năm lên 8, ngoại dẫn s đi hành hương với chùa. Sau lần đó, anh Dũng - một huynh trưởng đi theo đoàn xin ngoại cho s gia nhập GĐ.PT, bắt đầu cho 1 quãng hơn 10 năm đáng nhớ.

Có vẻ như lúc nhỏ s không phải là 1 đứa trẻ hạnh phúc. Cái khắc khổ, đen đủi và bất an luôn hiện ra lồ lộ bên ngoài. Đến bây giờ, khi xem lại hình lúc bé, s vẫn cứ ngờ ngợ coi có phải mình hay không :) . Nhớ là hồi đó s rất hay tủi thân và tự ti về mình, đặc biệt là về ngoại hình. K thích những chỗ đông người vì sợ người ta chê bai, vì màu da của mình chẳng giống ai. Ngoại dẫn s đến chùa và giao cho anh Dũng. Có thể tưởng tượng được là lúc đó s rụt rè và lo lắng đến mức nào. Trong chánh điện, mọi người đang làm lễ, ai cũng mặc áo lam. Các chị lớn mặc áo dài lam, các anh mặc áo sơ mi lam và quần sọt. Mấy anh chị nhỏ hơn 1 tí mặc áo lam với váy xanh/ quần xanh có 2 dây đeo ở 2 bên. Thấy s cao, lớn xác, a. D xếp s vô đoàn Oanh vũ Nữ, bỏ qua giai đoạn "Ấu Nữ" lun. Sau khi xong lễ Đoàn, bác Gia trưởng giới thiệu Đoàn viên mới, s run lắm, sợ mọi người chê mình, nhưng lại hok ai chê hết, còn vỗ tay rầm rầm. Thế là s thành Phật tử. Chị Minh cho s bộ đồng phục cũ của chị, và s mặc bộ đó, mãi đến năm lớp 8 mẹ mới may cho áo lam mới.

Những ngày đầu, GĐ.PT Hải Lạc rất đông vui, và vững mạnh. Thiếu, Oanh, Ấu, chiều chủ nhật nào làm lễ cũng xếp thành hàng dài ra cả sân. Sau giờ Lễ đoàn, nói chuyện gia đình, bác Gia phân các đoàn ra thành các nhóm học, các huynh trưởng là người đứng lớp. Đến khoảng 4h chiều, lại sinh hoạt vòng tròn, hăng say lắm!

Nhớ những ngày tập văn nghệ mừng Phật đản, xong kéo qua chùa Pháp Lâm thi, rồi về lại chùa mình diễn. Văn nghệ xong mấy bác nấu cháo để sẵn, mà mấy bác nấu ngon lắm, đứa nào cũng làm 1 lèo mấy tô. Xong tối 14, nằng nặc xin ba mẹ cho ở lại chùa, để sáng mai dậy sớm đi rước kiệu. Tối mấy bác mang từ nhà qua bao nhiêu là chăn mền, chiếu gối vì sợ mấy đứa nhỏ lạnh. Rằm tháng 7 thì tối tối lên chùa xem các chị làm hoa hồng, tập hát mừng Vu Lan, cũng là Chu niên của GĐ.PT Hải Lạc. Rằm tháng 8 thì xúm xít xem các anh Thiếu làm đầu lân. Hồi nhỏ bon chen, được mấy anh nhờ chải sợi nilon làm râu lân thôi là đã vui lắm rồi. Đến tối trung thu, tay cầm đuốc sáng rực, đi theo đoàn múa lân, tiền thu được đem về làm quỹ...

Rồi đến lượt bé R cũng đi sinh hoạt, trong xóm có cả anh Tèo với chị Tí đi nữa. Mấy anh chị Thiếu lớn, thi đại học xong mỗi người đi học mỗi nơi, ngành Thiếu bắt đầu thưa dần. Đến lượt lứa chị Nô, chị Na con bác Trung lên thay. Và s nhớ rất rõ cái ngày các chị ấy làm lễ cắt dây đeo để lên Thiếu. S lớn hơn, bắt đầu học Phật Pháp. Đó không phải là những gì xa xôi hay trừu tượng, gần lắm, từ những lễ nghĩa, đạo lý thường ngày trong gia đình, trong cuộc sống... S học giỏi, hay được cử đi thi thành phố, và mấy lần cũng nằm trong top 10. Mà thật ra cũng chẳng phải giỏi giang gì, chỉ là s suy ra được từ cuộc sống thường ngày thôi.

Lứa chị Nô, chị Na đi học ĐH, đến lượt lứa của s, GĐ càng thưa thớt, dù cũng có nhiều em mới vô, nhưng lứa huynh trưởng thiếu, nên khó mà dìu dắt hết, chỉ còn mỗi a.Vinh, a.Hùng, a.Tùng... A.Vinh là người tâm huyết nhất với GĐ, luôn có mặt từ lúc s mới vào cho đến tận bây giờ, s luôn tâm phục ảnh vì điều này. A.Vinh cùng những huynh trưởng khác bắt đầu dạy lứa s hoạt động thanh niên, trò chơi lớn, gút dây, kỹ năng lều trại... Nhớ những tối, cả đám Oanh Vũ đi học kỹ năng trong xóm chợ bù lon Tăng Bạt Hổ, chui rúc tìm mật thư trong mấy ngóc ngách giữa mấy thùng hàng. Bây giờ, cái khu đó ng ta dẹp rồi, nhớ lắm, một lần cách đây lâu lâu s có mơ về cái góc cũ đó mà sướng rân, k muốn tỉnh dậy nữa. Hồi đó s cỡ khoảng lớp 7, 8 j đó. A.Vinh thì bắt đầu vào Đại học.

...

Dù không muốn thừa nhận, nhưng quy luật mãi vẫn là quy luật. "Cuộc vui nào rồi cũng tàn". Đám anh em xem nhau như ruột thịt ngày đó bây giờ cũng tan tác hết, mỗi người một nơi, hiếm hoi lắm mới có dịp gặp lại. GĐ Phật tử Hải Lạc hùng mạnh, đi đến đâu nức danh đến đó ngày nào bây giờ cũng không còn nữa... Nhưng với s, mỗi lần nghĩ về, lại vang lên mãi 2 chữ "gia đình"! Ừ, là gia đình! "Gai cùng chông, lòng không sờn. Mưa cùng sương, mình vẫn bền. Gia đình đây ta cùng đắp xây" là lời bài hát mà bác gia trưởng đã viết và cả gia đình cùng nhau hát vang trong 1 lần chu niên. Nhớ những cái quàng vai, những cái nắm tay, những lời dạy dỗ, và nhớ cả những lần bị phạt thục dầu, hay quỳ hương nữa... Nhớ và MANG ƠN!...

Một bản draft viết dở đã lâu

Một buổi sáng trời trong gió mát khoảng độ đầu hè, sau mấy ngày oi ả bức bối - hậu quả của sự dùng dằng mưa nắng của trời đất, người ta tìm thấy 1 cô gái trẻ nằm chết trên bãi biển, không rõ lý do, chỉ biết cô gái ấy đã mang theo mình 1 cái cười rất tươi còn không kém phần ranh mãnh và con trẻ, khiến những người đến chứng kiến không khỏi tò mò...

Miên vẫn không hiểu tại sao mình làm được điều đó. Nhắm mắt lại, Miên nghĩ ngay đến người mà cô vẫn luôn mong nhớ và ngày đêm ao ước được gặp lại. Mở mắt ra, Miên thấy mình đang đứng trong 1 căn phòng trông có vẻ cũng tinh tươm, Miên nghĩ thầm. Không có nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh và bụi bặm như những phòng trọ mà Miên từng ở, trong phòng chỉ có 1 bàn làm việc, 1 tủ quần áo, 1 kệ sách và 1 cái giường kê ngay góc phòng, tất cả đều bằng gỗ. Miên nhìn quanh.  Có 2 đôi giày nằm cạnh lối ra vào, có vẻ như chủ nhân của nó sau khi vào phòng đã thoải mái tung chân quẳng ra khỏi chân mình ngay góc đó. Trên bàn, cái laptop màu bạc đã đóng, bên cạnh là những dây nhợ và phích cắm, đầu nối đủ cả, rải rác còn sót lại vài cái đĩa mềm. Tủ quần áo đóng kín. Bên cạnh có giá treo, đầy nhóc những quần áo đã mặc được mắc lên 1 cách cẩu thả, có cái nửa lộn trái nửa lộn phải, hơi nhếch nhác. Trông quen quá, Miên thấy tim mình thắt lại hồi hộp, từ từ nhìn vào góc phòng, cô nghẹt thở, nước mắt bỗng thi nhau lăn dài. Anh của cô nằm đó, đang say ngủ, vẫn cái tư thế vung tay vung chân tự do, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lại, 2 tay dang ra, đè lên cả chiếc điện thoại cũ mèm bên cạnh cái Ipod-touch màn hình nứt hẳn 1 đường dài. Anh vẫn vậy, không thay đổi gì mấy, có tóc đã dài hơn 1 tí so với lần cuối cùng cô gặp, và vẫn xoăn tít, rối bù, Miên mỉm cười. Khuôn mặt lúc anh ngủ trông rất hiền, và thanh thản, nhìn anh ngủ biết bao nhiêu lần rồi mà đến lúc này cô vẫn thấy xúc động lạ...
Những lo âu, trăn trở trong s ngày càng lớn... Nhưng thật khó mà diễn đạt thành lời, hoặc giả có diễn đạt hay bày tỏ ra được, cũng thật khó để người ta thấy cảm thông và thấu hiểu...

Có vẻ như không ai đứng về phía s cả!

Nhưng s mong mỏi người khác đứng về phía mình như thế nào, chính s còn không biết! Người quyết định vẫn là s thôi! Thế mà lẽ đời, thường những lúc s cần quyết đoán nhất, thì những lúc đó s lại mâu thuẫn nhất!

Hahaha, dạo này s cứ hay cười như thế. Nghe kể chuyện người mẹ mừng cho con mình suốt đêm không ngủ, s cười haha. Mấy đứa bạn hỏi s, s kể chuyện, tụi nó đua nhau phân tích và khuyên nhủ, s cười haha. Mẹ s vẫn cứ chép miệng thở dài, nhìn s rùi hỏi "dạo ni sao rùi con, có gọi điện không? vẫn bình thường chứ? Đi nữa hả? Haiz... Mẹ chỉ sợ c thiệt thòi thôi!"... S lại cười haha... Hình như lâu dần thành phản xạ. Cứ cười đã... những chuyện như thế này thì cứ cười đã, bản thân s còn không biết sẽ thế nào, sẽ ra sao, sẽ là nụ cười hay là nước mắt, nhưng mà cứ cười đi... Còn muốn khóc, thì khóc 1 mình thôi, 1 mình...

Haha, s làm sao thế này? làm sao thế này? s thèm được hiểu... Thèm kinh khủng! Muốn người khác hiểu mình, thì mình phải hiểu người khác trước đã, ai đó đã nói với s như vậy! S hiểu người ta rồi, hiểu rồi, thật! Nhưng hiểu cho người ta xong, s càng thấy mình tồi tệ, s càng thấy mình ích kỷ và xấu xa, rồi s lại trăn trở, vì s hiểu nhưng trái tim s k hiểu... Ừ, h mới thấy ngày xưa bạn nói đúng "khi yêu, con tim có lý lẽ riêng của nó", nhưng tại sao những lý lẽ của con tim s bây giờ lại phản trắc lại s thế này? Suy nghĩ, hành động và lời nói, trái ngược nhau, chồng chéo nhau, không đuổi kịp nhau..., không chế ngự được nhau..., và làm người ta buồn. Và con tim s lại tự trách mình, và trăn trở... Ai có thể cứu rỗi s lúc này, làm ơn với! S sợ cả chính mình, sợ luôn những hành động và suy nghĩ của chính mình, nó cứ bộc phát mà s sợ mình không kiềm chế được... Căng thẳng, mệt mỏi, áp lực từ nhiều phía, nhiều chuyện... Đêm đêm mở mắt thao láo, nghe tiếng gõ nhịp của đồng hồ, và ước ai đó đến mang s đi đi, càng xa càng tốt, đừng quay lại nữa, đừng để s phải đối mặt với những ngày này nữa... Và s ngủ lúc nào k biết với vô vàn những giấc mơ không đầu không cuối, rời rạc, chắp nối, để rồi vẫn phải thức dậy vào mỗi ngày và nhìn thấy mặt mình đáng ghét hơn 1 tí, mắt mình dại hơn 1 tí.

2 tuần rồi, có lẽ thế! Dần dà s thấy biếng nhác, k muốn thức dậy nữa! K muốn... Nhác sống tiếp với s lúc này rồi! Giả dối, sao lúc nào cũng cười haha? Người ta cũng k hiểu s rồi, ừ, s còn k hiểu s nữa mà... S chỉ càng làm cho người ta mệt mỏi hơn thôi, chán chường hơn thôi... Làm sao mà người ta hiểu được, s mâu thuẫn thế này, hành động và lời nói của s mâu thuẫn thế kia! Ôi ss!!!

Ta cứ chờ người ta đến mang ta đi, ta cứ tưởng người ta sẽ mang ta đi, haha, người ta có bao giờ nói thế đâu? Ta điên rồi, ta ngồi vẽ lên những câu chuyện, ta mua những thứ có cặp có đôi, ta nhớ hoài những ngày có nhau và ta ngồi chờ, haha, người ta có nói là sẽ về đâu? Ta nghĩ đến những ngày hạnh phúc, haha, xa quá, ta có với tới đâu? Ta điên rồi! Ta rồi sẽ sống tiếp cuộc sống cũ nhàu nhĩ đầy chắp vá và gắng gượng k lối thoát của ta, vẫn ngôi nhà đó, haha... Tỉnh lại đi, ai tạt cho ta 1 gáo nước, tỉnh lại đi, ta điên rồi! Văng vẳng trong đầu ta "yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhìn về 1 hướng"... Ta biết mà, biết mà, sao con tim ta cứ gàn bướng thế này??? Sao ta khổ tâm thế này... Đừng cười nữa! Đừng cười nữa! Mà ta khóc với ai đây???

Sao ta khổ tâm thế này?

Hay là ta đi nhé??? Ta đi...

Su-bông

Mới vừa đi SG zìa, đỡ nhớ SG rùi, nên tạm thời gác lại, từ từ sẽ viết típ về những ngày còn ở đó!
Hôm nay sẽ kể về Su-bông! :)
Su-bông là em mới của Su-chin, được 3 tuần tuổi, lai giữa chó phooc' với chó xù, về nhà s được 3 ngày ùi.
Su-bông nhỏ xíu, to hơn bàn tay s 1 tí, lông trắng, mắt tròn đen, mũi hồng, nhìn xinh ơi là xinh, chưa bít ăn cơm, chỉ ún sữa, tiếng kêu thì ư ử, lâu lâu đang ngủ giật mình, gắt lên 1 cái, rùi ngủ tiếp.
Mẹ hok cho nuôi thêm chó, 3 chị em lén lén nuôi trong phòng. Su-bông nằm trong hộp, hy sinh lun 1 con khỉ bông chột mắt làm gối.
Ngày đầu tiên đem về, hiền khô, nằm im thin thít như cục bông gòn, lười biếng, phải bế lên cho ún sữa.
Ngày thứ 2 quen rùi, bắt đầu tìm cách chui ra khỏi hộp, kêu ăng ẳng. Ku Chin tò mò, lâu lâu tới hửi hửi, xong quay qua kêu nhặng xị, mặt nhìn ngu k chịu được. Tối lại, để trong phòng s với r, Bông bò quanh cả đêm, đói thì kêu đòi ún sữa, s r phải thay phiên nhau thức chăm. Sáng dậy đi làm hết, nhốt Bông 1 mình trong phòng, sợ Chin ngu ngu ở nhà cắn em. Bông tè quanh khắp phòng, hix, mỗi nơi 1 bãi, kinh khủng!
Sang ngày thứ 3, Bông bắt đầu quậy phá, chui ra khỏi hộp, bò quanh, tự ún nước, tự ún sữa, chơi chán lại bò vô hộp ôm khỉ ngủ. Ban ngày ngủ, ban đêm thức chơi, báo hại s thức cả đêm hok ngủ được. Đêm Bông bò lên mặt, liếm mặt s, lưỡi Bông nhỏ xíu, toàn mùi sữa, làm người s sáng ngủ dậy cũng nghe mùi sữa không, kinh, y như nuôi con mọn. Lâu lâu hứng chí, bò lên bàn tay s, tè, thô bỉ!
Nhưng mà dễ thương ghê! Chăm sóc 1 sinh vật nhỏ, thấy có j đó hay hay, mặc dù sáng dậy đi làm mặt mày phờ phạc cả. Ngồi lv lâu lâu lại nhớ hok bít Bông ở nhà có ún sữa? có tè lung tung... Rùi thấy mình lớn lớn... hihihi, cũng thích có 1 đứa nhỏ thiệt mà chăm, ... Mà có khi, tới lúc có thiệt, mình lại quay ra đùn đẩy trách nhiệm cũng nên, hehehe...
Có Bông, thấy ku Chin y như đang tự kỷ vì bị ra rìa, hì hì, cũng thấy thương Chin nữa...
Hok bít đến khi mẹ bít, có cho nuôi Bông nữa hok, hy zọng... :)

Sài Gòn ký

SG khói bụi, kẹt xe, và ồn ã. Những gương mặt đi ngoài đường cứ lầm lầm, lì lì, cắm đầu cắm cổ. Ai cũng mải mê theo đuổi những việc riêng nên cứ thế mà lướt qua nhau, hờ hững. 1 lần ngã xe té lăn quay ngoài đường, máu chảy giàn giụa, khập khễnh đứng dậy, lê lết, trời mưa... 1 mình... Thế!

Nhưng, xa rồi mới nhớ, cái nhớ SG nôn nao đến khó chịu và bức bối, cứ muốn vứt bỏ tất cả để quay lại... Nơi đó, đã ghi dấu 1 thời đẹp nhất, tươi nhất, 1 cái tôi thật sự, không che giấu, không vỏ bọc... 1 cái tôi "dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ"...

Nhớ KTX ĐHQG - mái nhà thật sự đầu tiên nơi xứ lạ, phòng 103 nhà A7, 8 "bông hoa", và 216 nhà A4. Giao lưu, đi dạo, sân bóng, cầu lông, sinh nhật, nến, trái cây, "cá sấu Hoa Cà", ca hát... Lộ trình đi dạo thường bắt đầu từ tiếng gọi "103 ơi" ở khu nhà mình, sau đó đi thẳng qua A5, qua sân bóng, A2-A3 rùi tiếp tới A4, A8 mới xây xong lại về A7, đứng ngay cái bưu điện, chia tay chia chân. Nhớ a2, đm, nhox... Lá thư ngày đm ra trường, và những điều không nói ra nhưng Ss lun trân trọng...

Về phòng thì ôi chao vui, có Thỏ cún, Hà bư, 3 đứa suốt ngày tíu tít. 1 chiều trời mưa như trút nước, Su bư và Hà bư hứng chí tắm mưa, chạy tí toét, cười hả hê bên khu A8, hok dám chạy qua mấy khu kia sợ ng ta thấy ng ta cười, lạnh ngắt, tối về Hà bư cảm luôn! :D

Hồi đó có Châu, chỉ hơn 1t nhưng cứ như là chị cả. Ở với Châu, s học nhiều thứ. Châu lun lun nhắc nhở mọi người phải đàng hoàng ngăn nắp, trực nhật đầy đủ, phải bít chăm lo bản thân, ăn ún tử tế, giữ gìn sức khỏe... Nói chung là hồi đó, suốt ngày khó chịu với Ch, hix, vì mình hay bị Ch nhắc nhở nhất. Giờ nghĩ lại, chắc là Ch thươg mình lắm, xem mình như em nhỏ nên mới nhắc nhở, bảo ban mình như vậy. S là chúa hay đau ốm, có lần a2 chở lên sg mua lại điện thoại, lúc về gặp mưa, bướng, không chịu mặc áo mưa. Tối về nằm sốt, rên hừ hừ. Tối đó 2 phòng làm sn chị Lâm, ra sân bóng, nhưng Ch nhất quyết hok ra, ở nhà chăm sóc S. A.Thông thì chạy xe ra tít ngoài kia mua thuốc. Ch nấu nước sôi, pha với cồn, lau người cho S, chăm sóc từng li từng tí. Tối mọi người về, còn để dành bao nhiu là trái cây. Nửa đêm đó nghe kể lại là s có mò qua giường chị Lâm, xin ngủ chung. Chị Lâm dỗ dành, ôm, S ngủ hok bít gì. Hôm sau mới bít, sốt li bì làm chị Lâm cuống quýt, đập Ch dậy, 2 người chăm S cả đêm, sáng ra chị Lâm đi thi sớm, Ch trước khi đi học còn dặn dò s ở nhà ăn cháo... Thương ghê!

Tết s về Đn, nhớ mọi người kinh khủng. Lặn lội 1 chiều trời gió chạy qua Non Nước, khệ nệ bê 1 đống quà LN = đá Non Nước đem vào làm quà. Đón s ở ga, mặt méo xệch vì xách hok nổi mớ đá đó, ai cũng khen s "thông minh". Nghĩ lại thấy mắc cười lun cả mình! Hok bít h mọi ng có còn giữ?

Cuối năm 1 học quân sự, chỉ còn Nhân văn ở lại, ghép mấy phòng vô ở chung. Hà bư bắt đầu iu, còn S với Thảo bư quấn quýt. Sáng ra thả bộ qua khu QS, chiều về 2 đứa giặt đồ chung, xong rùi mấy anh chở ra TĐức chơi, tối lại chui vô ngủ 1 giường, y như chị em. Học QS 1 tháng về, mặt ai cũng nhem nhuốc, mà người thì béo ú lên...

Rồi tan, theo quy luật, nhưng mà h nghĩ lại, vẫn nhớ và vui nhiều! Một khởi đầu quá tốt đẹp và hoàn hảo, quá được iu thương và bảo bọc, nên dù có xa nhà s vẫn chẳng lớn hơn được bao nhiu, nhõng nhẽo và quen được chiều chuộng...

----------------------------------------------------------------------------------------



Qua năm 2, vẫn ở ktx, ở SG, nhưng với những tâm trạng và cảm xúc khác.

Phòng 302 A1, trở thành chị lớn, trong phòng có những 5 e năm 1. Thế mà lại dạy cho s nhiều thứ, nào là thêu thùa, rùi đan móc. Nhớ có đợt cả phòng thi nhau móc những túi điện thoại, búp bê, rùi khăn choàng, dễ thương lắm! :) Nhờ vậy mới phát hiện ra là mình cũng khéo tay chứ không đến nỗi hậu đậu lắm.

Năm 2 Thạch vào Sg học, cũng ở ktx, A6 thì phải, hok nhớ phòng, vì chẳng bao giờ mò qua khu bên đó gọi réo lên cả :P. Chiều chiều, Th. đi qua khu bên mình, rùi 2 đứa ra ngoài cổng ktx ăn cơm, ún sinh tố, rùi lại đi dạo, ngồi ghế đá, rùi về. Có đợt 2 đứa đăng kí học Av ngoài Nông Lâm, mà đi được có vài bữa, rùi toàn nghỉ học đi chơi, hư đốn ghê! Sau đợt đó, Th. lên tp học, 1 tuần ở ktx có mấy ngày, buồn muốn chết, rùi giận hờn, rùi trách móc lung tung cả lên! Valentine năm đó, 2 đứa ăn bánh kem ở Hội quán, trời hơi lành lạnh, Th. về bị đau bụng, hihihi. Cả Valentine trắng nữa... Hạnh phúc! :* Dạo sau ngán cơm ktx, Th. chở s ra ngoài khu ĐH  ăn cơm (mà suốt ngày ăn cơm trứng), rùi ún cà phê (hình như tên San San thì phải), lái xe đi dạo ngoài Hồ Đá (mà lúc nào Th. cũng sợ chít đòi về >.<)

Đọc lại nhật kí hồi đó, thấy hay giận nhau lắm, vì tuy ở gần nhưng vẫn ít khi gặp nhau, rồi thì thi cử, học hành, Th. lại hay bận rộn, hay ở tp. Mà s thì vẫn thế, chướng kinh khủng! :P

Nhưng s vẫn rất may mắn, nhận được nhiều iu thương của phòng! Nhất là của Ly và Bụt! Thấy s ủi đồ xấu xí nhăn nheo, mỗi lần Ly ủi đồ đều ủi giùm s mấy cái. Cuối tuần lên tp chơi với chị xong, về lúc nào cũng có quà cho s. Hôm nào thấy mặt s bí xị, 2 đứa lại dắt đi ăn trái cây, đi dạo quanh. Hồi đó đm đã đi làm ở tp rùi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé ktx thăm s, có cả a.Bình nữa, rùi kéo nhau ra quán a.Hào, đi ăn kem ở quán j quên tên mất bên q.9. Nhox cũng hay qua rủ đi dạo, rùi ghé thăm Châu bên A7, ăn dưa hoàng kim với tăm quế... Bụt thì dắt s về nhà Bụt ở Đồng Nai chơi, vui lắm, lần đầu tiên cùng Bụt ra vườn lượm điều, mủ dính đầy người. Đến lúc đó mới bít thì ra cây đậu phụng nó nằm dưới đất, phải đào lên chứ hok phải hái xún như mình vẫn tưởng :P.

Nhớ 1 lần lên tp bị xe tông, hix, kinh khủng lắm, mà cắn răng hok thèm than thở với nhà bà, lầm lũi đi bus về ktx xong, chịu hok nổi nữa, tủi thân, gọi cho mẹ khóc nức nở, người iu thì ở sg hok về được. Đến h vẫn còn vết sẹo lớn ở tay :(, lại còn rạn xương vai nữa, hix, kinh thật. Ly và Bụt trở thành y tá riêng, mỗi lần rửa vết thương, sát trùng, thay băng cho s là cả phòng vây quanh, đứng xuýt xoa, s thì nhắm mắt nhắm mũi, cắn răng chịu đau mà nước mắt chảy giàn giụa. Mấy ngày đó, Ly và Bụt giúp s thay đồ, rùi còn giặt đồ hộ nữa, làm mình cảm động ghê gớm.

Cuối năm 2 ở lớp bắt đầu thành lập nhóm Xì tin, với 10 gương mặt điển hình đầu sỏ trong các phong trào học tập cũng như chống đối cán sự :p, ss là 1 trong số đó. Khai sinh vào thời điểm làm seminar môn Sinh thái học, nhóm mình lúc đầu rất là say mê học tập, bài thuyết trình của nhóm thành công vang dội và vô cùng hoành sờ tráng lun. Lúc đó, s bắt đầu đam mê học tiếng Pháp, lớp Pháp A vui ơi là vui, tổ chức chủ đề từng buổi học, ss - Hảo Hảo và Hân phụ trách chuyên mục trò chơi, Bảo Bảo với a.Jun làm mục thời sự, rồi may đồng phục Pháp A, xinh ui là xinh, cô Vân Anh thì nhiệt tình và nhí nhảnh... Ngày thi Delf A2, cả đám kéo nhau qua Văn Lang thi, mặc đồng phục, s lúc đó đang bôi thuốc xanh, hix (vì bị dị ứng côn trùng cắn), nổi nhất, jury cứ chỉ vô hỏi mày bị j. Kết quả thi cũng hoành tráng nốt, cả nhóm Xì tin đều cao điểm. Cuối năm, nhóm càng gắn bó và nổi đình nổi đám hơn sau chuyến đi thực tế Bình Châu-Vũng Tàu..., hứa hẹn thêm nhiều vụ ăn chơi nữa trong tương lai...

Và năm 2 kết thúc. Chia tay ktx, chia tay Thủ Đức, nhưng những kỉ niệm thì còn mãi, dẫu không thể kể ra hết tất cả bằng lời, nhưng chắc chắn, có những cảm xúc sẽ không bao giờ quên được, về tình yêu, tình chị em, tình bạn,... nhiều, nhiều lắm!


Tình hình là viện trưởng ra lệnh em Quỳnh từ nay bắt đầu phát triển sự nghiệp theo hướng làm báo, tức là phải viết. Trước mắt mỗi tháng tối thiểu 1-2 bài.

Cơ bản là mình cũng thích viết! Rất thích viết! Ngày xưa chuyện j mình cũng viết, hì, từ chiện 1 buổi chiều ngồi rảnh rỗi ngắm đàn kiến bò dọc bờ tường, đến chuyện ba mẹ cãi nhau, chuyện mình để ý cái thằng ngồi bàn bên cạnh...

Hồi đó viết = bút, trong những quyển sổ tên là nhật ký... Đến khi học Đại học vẫn còn viết như thế. Từ khi có blog thì viết = phím, nhưng ít hơn, vì đâu phải lúc nào cũng có cái bàn phím bên cạnh để viết đâu. Sau này blog xóa rùi, chuyển qua đây lại bắt đầu làm biếng. Nhiều khi gặp lúc mún viết quá, mà hok bít làm thế nào thì mình lôi điện thoại ra làm lun. Lâu ngày thành nhác lun, mặc dù vẫn ấp ủ dự định viết lại, những cảm xúc, những suy nghĩ, những chuyện ngày thường, những trải nghiệm... Có thể chỉ là những câu vu vơ thôi, nhưng lâu ngày lôi ra đọc lại hẳn sẽ rất rất vui, sẽ thấy được sự thay đổi dần dần trong mình, sẽ sống lại những kỷ niệm mà có khi nếu k viết, chắc sẽ k thể nào mình nhớ hết nổi  [mình bị nhũn não mà :( ]

Và túm lại,  mình quyết định sẽ lại viết, kể từ hôm nay! :) Kệ, viết tầm bậy tầm bạ cũng được, ít nhất là cũng có vài chữ, chứ chẳng lẽ ss mà thua Lê Kiều Như à :P

Vậy thoy!

Hết! :D