RA ĐI

Cuối cùng thì nó cũng đã quyết định.

Ra đi, dẫu chưa biết sẽ đi về đâu!
Lần lữa, lần lữa mãi, vì những tình cảm, những gắn bó mà nó đã dành cho nơi này,...
Nhưng, một lần nữa, nó lại thất vọng!
Cái cách người ta để cho nó ra đi khiến trái tim nó đau thắt!
Dù vẫn biết khi nó còn ở đây, bao nhiêu công sức hay sự cố gắng của nó họ cũng không thèm biết đến. Nhưng nó vẫn mong họ sẽ giả vờ, nói khéo dù chỉ 1 câu thôi, hỏi nó vì sao nó ra đi... Nó sẽ không phân bua gì, cũng không kể lể gì đâu, dù ai cũng bảo nó nên kể hết ra để những người sau thế vào chỗ nó sẽ không gặp lại hoàn cảnh đó..., nó chỉ muốn 1 lần được thừa nhận. Cách người ta để cho no ra đi lại y như khẳng định rằng ừ thì người ta nhận nó vào đây cũng chỉ là vị nể, để cho nó trú chân, người ta không mong nó ở lại đây lâu dài làm j, biết tự giác ra đi thế là tốt...
Nó buồn, cái buồn len lỏi từ từ vào bên trong, rồi chuyển sang đau. 9 tháng ở đây, vui có, buồn có, cố gắng có, mệt mỏi có, hy vọng có, nhưng bù lại, là thất vọng, là không được thừa nhận, là nhục nhã, là tủi thân, là bị chà đạp, là nước mắt của những lần òa khóc với mẹ... Nhưng nó vẫn luyến tiếc, vốn dĩ nó là đứa tình cảm như vậy đó, thế mà...
Thôi thì luyến tiếc làm gì nữa, người ta đã đối xử với nó như thế kia mà! Tự dằn lòng lại, đừng buồn!
Hãy cứ tin tưởng và hy vọng, ra khỏi nơi này rồi, chờ đón nó sẽ là 1 con đường khác tươi sáng hơn, ở đó sẽ có những người đồng nghiệp thân thiện và chan hòa hơn, sẽ có sếp tin tưởng vào năng lực của nó, ở nơi đó nó sẽ thể hiện được mình, bởi bản chất nó không phải là 1 đứa tệ... Cố lên nhé nó!
Ra đi..., để bắt đầu...

0 comments:

Post a Comment