Entry for December 21, 2008


1294237544_9dcaa4de96

Muốn viết một cái gì đó, nhưng biết bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

Một Giáng sinh nữa lại đến! Có nên một lần nữa tin vào phép lạ không? Sao thấy khó quá?

Chiều qua gặp lại C, 5 đứa. Mình đã trông đợi rất nhiều, muốn nhìn lại mọi người sau ngần ấy năm, và để thấy yên tâm rằng mình đã gặp lại mọi ng rồi! Gặp Xíu, chóng vánh quá khiến sau đó mình lại càng thấy bùn, khoảng cách xa vời vợi! Mọi sự đã đổi khác thế rồi sao? Hay thật!

Má Hảo lại lên thăm mình! Ôi má! Cảm ơn má đã đến với con lúc này! 2 ngày cuối tuần có má thấy đời vui hơn, cười (thật) nhiều hơn! Hì, con sẽ cố mà!

Cảm ơn Thu Hương, Tin, Nu, Ken và mụi!

Cuộc sống đối với mình thật sự chẳng dễ dàng chút nào, mặc dù mình yêu nó và luôn cố gắng hết sức để không từ bỏ nó! Vậy mà sao lại khó khăn đến thế? ... Một tuần qua Su đã rất mạnh mẽ và đối mặt. Su sẽ không than vãn nữa! Một lần nữa lại cố gắng, mọi thứ rồi sẽ qua mà, phải không? S sẽ khoẻ mạnh mà, phải không?

Điều muốn nói lúc này là dành cho mẹ! Mẹ ơi, con xin lỗi! Con là đứa con chưa hẳn là ngoan nhất, nhưng chắc chắn là đứa đã làm cho mẹ lo lắng nhiều nhất! Mẹ luôn nói con là đứa mà mẹ đặt kỳ vọng nhiều nhất, nhưng thật sự thì con lại chưa làm được gì cho mẹ cả, ngoài việc đem lại cho mẹ những trở trăn! Con nhớ nguyên 1 năm 12 mẹ đã gồng mình lên để vừa cáng đáng mọi chuyện gia đình vừa dìu con bước tiếp! Người ta đã nỡ lòng nào nói với mẹ là con của mẹ sẽ không qua nổi năm đó, nhưng mẹ vẫn kiên cường chạy chữa và động viên con, và mình đã vượt qua! Quyết định để con vô SG học chắc là khó khăn lắm mẹ nhỉ, vì để con rời khỏi sự chăm sóc của mẹ, nỗi lo càng tăng lên gấp bội, nhưng con cứ đòi đi ... Và con lại tiếp tục chẳng khoẻ mạnh như mẹ mong mỏi, hết lần này tới lần khác, con xin lỗi! Nhưng lần này, con hứa, sẽ thật mạnh mẽ, để mẹ khỏi lo! Con xin lỗi vì để mẹ phải bỏ việc để vào chăm sóc con! Con sẽ mau lành để cùng về nhà với mẹ, mẹ nhé! Con sẽ khỏe mà!

Vậy nhé!

Entry for November 19, 2008


Hôm nay là sinh nhật của ba!
4 năm đi học xa nhà, năm nay là năm thứ 5, chưa 1 lần con quên sinh nhật ba, nhưng giận ba, con chỉ tự mình nhớ ...
4 năm con đi học xa, chưa 1 lần ba gọi điện hỏi thăm con. Đôi lúc con gọi về nhà, muốn hỏi chuyện ba vài câu, gặp ba bắt máy, không hiểu sao con lại nói "cho con gặp mẹ đi!" ... Hè năm 4 con về nhà, ba hỏi "Ủa rứa mi học ngành chi, ra trường rồi à?" (buồn!)
Chính xác là từ lúc nào ba nhỉ? Con với ba không thể nào nói chuyện với nhau quá 3 câu! Những lần gần đây con về nhà, ít nhất 1 lần con lên cơn đau tim vì cãi nhau với ba ... Cảm giác bất lực vì mình không còn là đứa duy nhất trong nhà có thể "chạm" tới ba, lần cuối cùng ba con mình thật sự nói chuyện, lúc đó con học lớp 9 ba nhỉ! Con nhớ là khuya lắm, sau 1 trận cãi nhau to, ba dẫn con ra cái giếng gần nhà, 2 cha con ngồi trên 2 cái cột đá, ba hỏi "Con có thương ba không?" ...
Sau lần đó, dù đã rất cố gắng, con vẫn không thể nào biện minh được cho những lỗi lầm của ba! Lá thư con viết cho ba hồi con học lớp 10, con thấy nó trong sọt rác vào ngày hôm sau ...
Em con viết 1 entry đầy căm phẫn về ba, con đọc, rồi lờ đi! Con cũng hận ba, hận nhiều lắm! Có lẽ sẽ chẳng bao giờ con bỏ qua được, giận ba hơn cả mẹ và em cộng lại!
Nhưng những năm tháng ít ỏi được "có ba" con lại chẳng bao giờ quên, con yêu những giây phút đó! Khi ba đút cơm cho con với em ăn, khi ba ngồi cặm cụi cắt dán chữ "Mừng sinh nhật ..." cho 3 đứa, khi ba hát ru cho Nô ngủ, khi ba mang tất và cột tóc cho Rốt đi học mẫu giáo ...
Những lúc giận ba quá, con trách mẹ sao nặng tình nghĩa, khổ hoài! Con cứ trách mẹ miết ...
Nhưng chính con, lớn lên trong sự giằng xé giữa thương và ghét, giữa những giận hờn, trách móc rồi lại nghĩ về những ngày tháng cũ, ... con thấy mình sao giống mẹ quá! Không thể nói là con thương ba, sau những gì ba đã làm! Cũng không thể nói con ghét ba hay hận ba, vì con là con và vì những ngày tháng êm đẹp cũ! Chỉ biết CON GIẬN BA!
CON GIẬN BA!
GIẬN BA!!! NHIỀU, NHIỀU NHIỀU LẮM!!!...
Nhưng con vẫn ước gì ba thay đổi! Mừng sinh nhật ba!

Pics

Lẽ ra là phải post hình lên từ hum qua, nhưng mà đến hum nai mới rảnh rỗi để show hình, hehehehe

Tình hình là cuối tuần 'gồi' đi miền Tây chơi, nhân dịp 'Team building' của LBS. Lộ trình bao gồm 4 tỉnh Tiền Giang, Vĩnh Long, Sóc Trăng, Cần Thơ trong 2 ngày 1 đêm!
Chuyến đi đầy thú vị và nhiều kỷ niệm, hdv rất tuyệt vời góp phần làm cho chuyến đi càng zui hơn! Thích nhất là màn mặc đồ bà ba đen đi tát mương bắt cá, đua heo,... Túm lại là đến bi giờ vẫn còn thấy lâng lâng khó tả, dù sao thì chuyến đi miền Tây đầu tiên của mình đã kết thúc hoành tráng và tốt đẹp! Lại 1 lần nữa cảm ơn LBS

Đầu tiên là dừng chân ăn sáng ở nhà hàng j quên tên rùi, cảnh đẹp lắm, nên cả bọn thi nhau tác nghiệp!

Thích cái cảnh hồ sen có cây cầu bắc qua này lém!
nhí nhảnh!




Cả nhà cùng Yo! Hé hé, Su nhảy cao nhất lun!
Susu nhảy cao nhất


Tạo thế bu tường thô bỉ nè!
tắc kè



Sau một hồi hối thúc, giục giã, mọi ng mới chịu ngưng chụp hình để lên tàu về phía miệt vườn.
hội kính mát


Hí hí, tới đoạn hấp dẫn nhất rùi! Sau 1 hồi hì hục tát cho cạn nước mương, S leo xún bắt cá! Tình hình là lúc S xún thì mấy anh xông xáo cũng đã bắt hết cá rùi, mình bu vô mượn cảnh chụp hình thui! Mà cũng zui zui, tay lấm chân bùn!
bắt cá dưới mương



Khoái quá nên cười tươi toe toét lun!^^
cưới tươi ghê chưa!


Nướng cá ...
nướng cá nè


Cả đoàn trên bến tàu, chia tay với miệt vườn
LBS-phà Cần Thơ


Chen zô 1 tấm, khoe dáng em rất chuẩn!
chân dài, hehehe


Buffet sáng ở Cần Thơ
buffet sáng ở Cần Thơ


'Đi cầu' -Khu du lịch Mỹ Khánh - CT
đi cầu



đè cá sấu


Kết thúc chuyến đi, mình có tới gần trăm cái hình, ngồi chọn lựa nãy giờ, muốn khoe thêm nhiều hình nữa mà mệt quá! Thôi, để kết thúc entry nì, bonus thêm cho 2 tấm hình chân thật của S khi không có mắt kính!
Éc, thật ra là tí tởn quá, để quên mắt kính trên xe, ai đời trời mưa mà đeo kính mát, nhục quá trùi lun!
Thui kệ, hiếm hoi lắm mới có cái hình k đeo kính!
để quên mắt kiếng rùi! :(


xinh xinh

LBS - OFFICIENCE [03112008]


Hum ni là tuần thứ 5 Susu đi làm! Chính xác là 29 ngày trưởng thành, bắt đầu kiếp làm công ăn lương, bon chen mưu sinh với đời!
Công ty của S là OFFICIENCE , tọa lạc ở 117B Nguyễn Đình Chính, ấn tượng lúc mới đi test là rất thích cái vườn phía trước và góc cafeteria ngay trên ban công tầng 1!
Lúc đầu thì vô công ty với chức vụ là translator, nhưng vô rùi mới biết, không phải chỉ là biên dịch không đâu!
Phòng S là phòng LBS, tức là Language-Based-Service, tất cả các dự án của công ty mà dính tới ngôn ngữ là chui vào đây hết, nói chung thì loại hình này ở VN chưa có nhiều, nên lúc đầu mới vô S cũng không hiểu lắm chức năng của phòng mình, còn giờ thì cũng mới hiểu sơ sơ!
Mọi người trong phòng đều rất zui zẻ, trẻ và nhí nhảnh, hehehehe, may quá, ai cũng giống mình nên mình không bị chửi là nhí nhảnh nữa!
Đi làm thì cứ tà tà sáng 8h30' lên công ty, quẹt thẻ 1 phát, ăn sáng + t8m', 9h vô ngồi làm (í góc lv của mình cũng xinh xinh, nhìn ra cửa sổ có cây lan sò của leader dễ thương lém). Khi nào khách hàng gởi hàng về thì làm miệt mài, hôm nào hàng chưa về kịp thì ngồi chơi nghe nhạc, đọc báo. Tới 12h đi ăn cơm, 1h kém lên lại phòng ngủ, có gối ôm + gác chân nữa, nên trưa nào cũng đánh 1 giấc tới tầm 2h10'. Lại làm việc tiếp, chiều 4h rủ đồng minh xún bếp ăn mì Lẩu thái + trái cây + ún Trà sữa, xong rùi đủng đỉnh lên làm. Đúng 6h xách đít ra về (hum nào mà đi học Av thì đúng 5h là em biến!)
Vậy đó, ơn Trời phù hộ cho S đi làm không tới nổi bị chà đạp và chịu đựng người ta như trước đây S vẫn lo sợ! Mà cũng hem bik là S có được ở làm với LBS lâu dài hem, trước mắt là 3 tháng thui, sau đó thì chưa bít!
Túm lại là đến giờ phút này mọi thứ vẫn ổn! 4 tuần ở với LBS cũng có thêm nhiều kinh nghiệm làm việc lẫn ăn chơi rùi! Đơn cử như cái Halloween đầu đời của S cùng với Offies hum thứ 7 vừa rùi, sau đó là chuyến đi miền Tây đầu đời với LBS vào cuối tuần sau nữa .... Chưa hết, cùng với Badminton club công ty, thứ 7 và CN hàng tuần em còn xách vợt lên sân QK7 lượn lượn vài vòng nữa! ...
Thanks LBS cùng Offy đã cho S những ngày đi làm đầu tiên thật nhé nhàng và thoải mái!
Nhân tiện có cái hình chụp để làm lịch, post lên kỉ niệm chơi!

SUSU IU JACK NHÌU NHÌU LÉM!!!


Đây là Tatty Teddy Thạch mua cho S nè, đem từ "Me to you store" - UK về đó!


Tên là Jack đó nha! Tên hay không? Do Thạch đặt đó!
Thích nhất là cái câu của Jack: "I love u this much!", lúc đầu S còn ngu ngu không hỉu nữa, hỉu ra rùi thì không chịu chỉ chừng đó "much" thui, đòi nhiều hơn nữa, hehehehe!
Ghét nhất là mỗi lần bắt Thạch hun Jack, T cứ la là T không chơi trò con nít giống S đâu!

Nhớ Thạch là đem Jack ra chơi ... Thạch học giỏi, mau về chơi với Su, với Jack hì! Nhớ Thạch lắm!



Hum ni là tròn 2 tháng bé Jack về ở với S rùi! Mừng Jack 2 tháng tuổi!

Bệnh rùi ...


Hôm ni là ngày đầu tuần, còn là 20/10 nữa, vậy mà mình phải chào ngày mới 1 cách vật vã! Chiều hôm qua là đã đau rùi, nhưng nghĩ không sao đâu, nên ngâm trong phòng tắm hơn nửa tiếng lun! Tối hôm qua trời nóng, ngủ mở máy lạnh. Sáng tỉnh dậy, thấy trong người không khỏe rùi, bò lê bò lết đi rửa mặt, anh Vũ với 2 đứa kia đi làm sớm, còn 2 đứa nữa đang ngủ, mình cũng chẳng dám kêu dậy! ...
Mồ hôi tuôn ra như tắm, mà trong người thì lạnh không chịu nổi, sợ bị trúng gió, lại bò đi lục cơm nguội ăn ...
8h, tình hình vẫn không khá hơn mấy, ôm bụng nằm quằn quại, vừa rên vừa lăn lộn, mặt mày từ xanh lè, chuyển qua tái mét, bụng thì lo lỡ hôm ni không đi làm được, mà lại nghỉ k báo trước! Lo sao trước h mình đã bị thế này đâu!
9h kém 20', thấy cũng đỡ hơn, quyết định vùng dậy đi làm! Lại kẹt xe, lại tiếng ồn và khói bụi, làm mình chóng mặt hoa mắt, mấy lần xém đụng vô xe người ta, cuối cùng cũng lết lên được tới công ty!
Thấy hoa để trên bàn, mà chẳng còn chút sức lực nào để cám ơn, con bạn ngồi cùng xoay qua nhìn mình há hốc : sao nhìn Q thấy ghê quá? Q bệnh hả?
Bây h cũng vậy, híc, ngồi trong phòng lạnh, lạnh run ng, mà mồ hôi vẫn tiếp tục tuôn, lo quá! Chiều ni còn đi học, rùi còn có hẹn với phòng nữa ...
Má Hảo nói cuối tuần xún SG dẫn susu đi khám bệnh, má xún lẹ lên, kẻo con die trước lúc tới bv lun quá! Sợ quá,huhuhuhu, lỡ đi bv, ng ta bảo mình bị ung thư sắp chết thì sao???
Mệt mỏi quá, đuối quá, lại còn lo lắng nữa, ... ước chi ...

VIẾT CHO ANH NHỮNG NGÀY XA [14102008]


1.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …

Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …

Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …

Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
…………


2.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …

Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?

Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định

Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …

Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …

……………


3.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh

Anh của em, …

Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …

……


4.

Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay ...

ĐÀO PHONG LAN

Công nghệ


Thật sự ra thì từ trước tới giờ, chưa bao giờ mình phủ nhận cái cần thiết và thuận tiện của những thứ thuộc về công nghệ: điện thoại, di động, máy tính, ...
Rõ ràng là ngay bản thân mình cũng cần tới nó!
Nhưng mà mình cũng chưa lúc nào tán thành với việc quá phụ thuộc vào công nghệ, hay là quá nghiện những thứ đó!
Ví dụ như trước đây, lúc chưa có đtdđ, mình vẫn qua nhà tìm nhau, gặp và chào hỏi gia đình, ba mẹ! Còn bây giờ, chỉ hẹn nhau qua cái đt và đi, ba mẹ cũng chẳng thể biết mặt mũi cái đứa đang đi với con mình tròn méo thế nào! Nhiều khi ở nhà, tự nhiên thèm nghe có tiếng gọi hỏi "dạ thưa cô, thưa chú, có Su ở nhà không?!"
Mọi chuyện thay đổi lắm nhé! Ngày xưa thì đến tìm nhau, không gặp ai thì để lại mảnh giấy trước cửa! Ở xa rồi thì chuyển qua viết thư tay, lâu ngày lại chuyển qua mail, rùi bặt tin lun hẳn! Có điện thoại thì nhắn tin, gọi điện, chat, rùi dần dần cũng im lun! Phương thức trao đổi càng lúc càng tiện lợi, mà sao tâm hồn con người cứ như 1 cái gì đó mờ nhạt, mờ nhạt dần! Cứ vậy!
Ở nhà cũng thế, đi đâu mệt mỏi về nhà, muốn có người trò chuyện, muốn có người hỏi han, hay chí ít thì cũng lắng nghe và chia sẻ với mình, thì lại chẳng được như mong đợi! Người ở nhà cứ cắm đầu cắm cổ vô cái gọi là máy vi tính, rồi thì internet ... Dần dần lại thấy nhàn nhạt cả cái thứ tình cảm gia đình ...
Trớ trêu, người iu của mình lại liên quan tới lĩnh vực computer science! Ừ, hay thật! Có những lúc thật bất ngờ và hứng thú khi nghe ng iu giảng giải về những ứng dụng của mấy thứ đó, rùi thầm ngưỡng mộ! Nhưng cũng lắm lúc bực bội và khó chịu khi chẳng lúc nào ng iu rời khỏi được cái laptop! Mà biết làm sao! Dù sao thì bây giờ ở xa nhau, mình có ở bên cạnh ng iu được như cái laptop đâu, đương nhiên là phải quý cái laptop rùi! Mà mình cứ bâng khuâng hoài, liệu đến lúc ở gần, có khi nào mấy thứ công nghệ đó sẽ ngăn cách mình k nhỉ? Y như mấy ngày cuối cùng ờ nhà, có bao giờ nói chuyện được với đứa em suốt ngày chỉ online và nhắn tin điện thoại ...
Ôi chán! Dù sao thì hôm nay cũng phơi bày ra hết những cái khó chịu của mình với những công nghệ tối cần thiết, ôi cái điều mà mình ấp ủ trong bụng lâu nay, đặc biệt là từ lúc mẹ cho bắt net!
Túm lại là bực mình quá, nhưng mà vẫn không thể nào mà sống thiếu được!
Nhưng mà vẫn BỰC MÌNH QUÁ!

I LOVE U ALL!


Lâu lắm rùi mới online tự do như hôm ni!

Sinh nhật qua cũng lâu rùi, vậy mà hôm ni mới biết vợ lớn đã vik 1 cái entry hoành tráng cho ngày sn của mình! Đó, thành ra mới nói, chẳng khi mô mình lướt web kỹ càng được hết! Hôm sau sn mấy ngày cũng mới đọc thấy entry của bé Rốt vik cho mình,cũng cảm động lắm! Chưa kể tới nguyên cả tuần sau mới biết vợ Diệu cũng để blast chúc mừng nguyên cả ngày lun! Mình định vik lại cái chi đó để cảm ơn, rùi ... quên!

Vì vậy hôm ni để khỏi quên, vik lại cảm xúc của mình nè!

Mỗi lần s về ĐN là cứ y như mất tích lun, đối với người SG, và cả với ng ĐN lun, ít khi ra đường, cũng hiếm khi gặp gỡ bạn bè lắm! Chỉ kè kè đi với 1 người thôi, và bạn của người nớ! Bởi rứa chắc bạn bè của S cũng thấy chán chán nên không thèm gọi S nữa!

Nói ra thì là lỗi của S rõ ràng, nhưng mà biểu S sửa chắc cũng khó! Không có người đó, chắc s cũng ở nhà rứa thôi, chờ ai qua rủ đi thì đi! Mọi người đừng giận S hì!

Tưởng mọi người đều quên s hết rồi, nhưng mà mọi người vẫn nhớ mà ... CẢM ĐỘNG QUÁ! S xin lỗi và cám ơn mọi người nhiều nghe!

Nghĩ lại thì s cũng tệ quá đi!

Hôm qua là đám hỏi HVân, nói ghé qua chơi xí mà cũng chưa có qua nữa!

Lúc mà S cô đơn thì mọi người lúc mô cũng an ủi với động viên! Còn như bi h thì s cứ biệt tích!

Rứa là HV cũng ở lại ĐN rùi, má Hảo thì ở lun BH. Vài bữa mà vô lại SG chắc không bik chơi với ai! Tiếc ghê!

Có những điều mình nghĩ là sẽ ở bên cạnh mình mãi, rồi cũng k thể ở lại với mình!

Chừ còn có mấy ngày nữa thôi, còn nhiều thứ S chưa làm, còn nhiều người S đã hẹn gặp, nhưng mà nếu không làm được, mọi người đừng giận S nghe! S vẫn thương và nhớ mọi người nhiều lắm! Có vài lời nhắn nhủ mọi người nè!

- Diệu cố gắng lạc quan lên, đừng có bùn nhiều, cuộc sống lúc mô cũng cay nghiệt mà! Nhưng S thì khi nào cũng sẵn sàng chia sẻ với D! Nói rứa thôi chớ D bùn D chẳng nói với S chi hết, mà D toàn đòi S kể chiện bùn của S cho D nghe thôi! Như rứa là chưa côg bằng với D mô hì! Mình vẫn chưa đi thăm cô đó nghe!

- S cứ hẹn với Fin, rùi cả tự hẹn với lòng mình nữa, nhưng vẫn chưa gặp được Fin! S xin lỗi F nhiều nghe! F hãy làm việc thật tốt và luôn vui nhé! Bi h S còn chưa có việc làm nữa, thua F nhiều lém! Thôi F cứ để dành tiền lương dần dần rùi dẫn S đi nhà hàng lun hì!

- Hà ơi, kế hoạch lần ni về ĐN, ta còn muốn gặp cả mi nữa, nhưng mà vẫn chưa làm được! Thấy hổ thẹn với mi quá đi! Mi cũng làm việc tốt nghe, nếu có cơ hội ăn chơi thì cứ xả láng hỉ!

- Vợ lớn ui, a cám ơn vợ khi mô cũg nghĩ tới a! Vẫn chưa đi HThuyên lại với vợ! Thôi hẹn vô SG lại hỉ! Vợ nhớ giữ gìn sức khoẻ chớ lúc mô cũng đau ốm hết! Phải cố lên nghe vợ! 1.4.3

- Hà Vân với anh Việt hạnh phúc lun nghe! Ở lại ĐN vui vẻ mà chờ anh Việt về hì! Chuyện 2 người thì chắc chắn là lun hạnh phúc và vững bền rùi!

- Má Hảo ở Biên Hoà thôi cũng được, có chi thì đi làm hay đi khám bệnh cũng dễ!(ở đó gần xịt mà!) Khi mô nhớ con thì phi xún SG hỉ! Con mà nhớ má quá cũng sẽ làm 1 bữa bất ngờ phi lên BH thăm má lun! Chờ con nghe!

...

Tạm thời là nhắn gởi tới chừng nớ người! Mong mọi người lun zui zẻ và bình an!

Nhớ và thương mọi người nhiều nhiều lắm!

Hoang mang


Mình sẽ ra sao ngày mai nhỉ?

Chẳng thấy có định hướng nào tươi sáng hết!

Cái gì cũng ngăn trở mình, ngay cả bản thân mình với cái sức khoẻ chết tiệt!

CHÁN!

Muốn ở 1 mình, rùi lại sợ ở 1 mình!

Muốn làm gì đó, rùi lại ngại chẳng làm nữa!

Muốn nói rùi lại chẳng biết nói gì!

Muốn khóc rùi lại cười!

Muốn giữ chặt rùi lại thả tay ra!

Mâu thuẫn quá!

Muốn đi xa, đi xa, sẽ k phải gặp ai nữa, sẽ không phải làm phiền lòng ai nữa nhỉ?!

Má Hảo nói tốt nghiệp xong dắt mình đi Mũi Né mà hay Đà Lạt gì đó mà? Sao chưa đi??????????

...........................................................................................

Ai đó, làm ơn mang S đi đi, đi đâu cũng được mà, S sợ ở đây lắm!!!!!!!!!!

Mùa hạ cuối cùng ...


Đã đi qua 1 nửa của tháng 7 rồi!

Phải chi mà giờ này, của những năm trước, mình chắc là đang zui zẻ tận hưởng mùa hè và ăn chơi xả láng lắm!

Nhưng mà, năm nay khác rùi! Bây h là những ngày cuối cùng của đời sinh viên, sẽ còn 4 ngày nữa, mình được lên trường đúng danh nghĩa! Sau đó, lại sẽ trở thành "người cũ" mất thôi! Đã hơn 1 tuần từ hôm bảo vệ mémoire, nhiều cảm xúc, nhiều tâm trạng, nhiều suy nghĩ, ... Ừh, lại để vuột mất cơ hội rồi, tiếc nhiều, nhiều lắm! Nhưng mà, cái gì rồi cũng qua nhỉ! Dẫu sao đi nữa, thì mình cũng cố gắng hết sức mình mà!

Thứ 7 này bảo vệ khoá luận! Hình như đã qua 1 lần bảo vệ, bây giờ mình cũng chẳng cảm thấy lo lắng gì nhiều, cứ nghĩ rồi sẽ qua thôi, đơn giản mà, mình có thể làm tốt được! Vậy đó, bảo vệ xong, là ra trường mất rồi ... Tương lai, công việc đối với mình y như một gánh nặng vậy! Lâu nay cứ cố né tránh k nghĩ đến, nhưng mà cũng đến lúc đó mất rồi! Không biết rùi sẽ ra sao đây?! Cứ muốn như thế này mãi, đi học, đi chơi, cafe, hàng quán, đến Tết và hè lại náo nức chờ đến ngày về ĐN ...

Cứ nghĩ đến việc mùa hè này sẽ là mùa hè cuối cùng được ăn chơi thoả thích, thấy buồn và nuối tiếc ghê! Nhất định sẽ lên kế hoạch và cố gắng thực hiện hết trong mùa hè này ... Nhất định sẽ biến nó thành 1 mùa hè không thể nào quên!:P

Chỉ còn 17 ngày nữa thôi! Sau đó, thì sẽ thế nào nhỉ?

[09062008]-còn 1 ngày!


Ngày mai là hạn cuối nộp mémoire rồi!

Tình hình vẫn rất chi là tình hình!
Đem bài đi sửa orthographe, cô bảo "mày viết j cô chả hiểu?"...

Gởi bài cho thầy xem lại phần nội dung, thầy im re luôn!

Còn có 1 ngày nữa thôi, mà không, chính xác là còn không quá 20 tiếng nữa thôi, mà em nó vẫn đang chờ đợi! Chờ tuteur trả lời xem có duyệt mémoire không mà còn đem đi in cho kịp thời hạn!

Tóm lại là dù j đi nữa, mình cũng không đủ sức để tiếp tục trau chuốt cho cái mémoire này, vả lại mình cũng k có cơ hội j nhiều từ cái này nữa, nên thôi, CÙI RÙI THÌ CHO HỦI LUN!

Híc, liên tục trong 10 ngày qua, mình đã không còn là người thường nữa rùi, mà là Sinbad hay Superman j đó! Ăn ún thất thường, ngày ăn 2 bữa, ngủ trưa lúc 4-5h chiều (khi mà đã mệt quá tới nổi không còn có thể ngồi típ trước máy tính), ngủ đêm lúc 4h sáng và đi tắm lúc 2h sáng ... Đại khái là nhịp sinh học thay đổi thất thường! Pà kon nào bít được tình hình của mình cũng động viên ghê gớm lắm, có vẻ thương cảm! Còn mấy đứa trong phòng thì đồn ầm lên chuyện con Su làm mémoire cực quá hóa khùng, toàn nói lảm nhảm, đầu óc chậm tiếp thu ....

Ặc, nói chung là rùi cũng qua! Mình bít mà, cái j thì rồi cũng qua thôi, nhưng quan trọng là nó qua như thế nào!

Tiếp theo màn này, còn có màn kinh khủng hơn nữa chớ! Đó là tiếp tục lao vào hoàn thành khóa luận tốt nghiệp, nộp vào ngày 23/6 và thi tốt nghiệp chính trị vào ngày 28/6! Sau 2 cái mốc quan trọng ni, mình nhất định sẽ ăn chơi xả láng! Mặc dù vẫn còn 2 ngày bảo vệ mémoire (4/7) và khóa luận (14/7), nhưng mà tới lúc đó, DÙ RA SAO ĐI NỮA THÌ CŨNG KHÔNG SAO CẢ!

Cố lên ss ơi!

Entry for June 01, 2008


Entry viết tặng cho mình, nhân ngày 1/6

Chẳng có quy định nào về độ tuổi được nhận quà và lời chúc nhân ngày quốc tế thiếu nhi nhỉ. Giống như mình, học đến năm thứ 3 Đại học rùi mà vẫn còn được nhận quà 1.6 đấy thôi. Năm nay thì khác, k có quà, cũng k có lời chúc mừng nào cả, có lẽ mọi người đều thừa nhận rằng mình đã lớn, hết được là thiếu nhi nữa rùi! Thấy nuối tiếc nhiều thứ quá, đúng là hội chứng của lứa tuổi "hậu mãn teen" tụi mình!

Nghĩ lại, chỉ mới 1 năm thôi, chính xác thì cũng chỉ mới 8 tháng thôi, 8 tháng với nhiều sự kiện, nhiều đổi thay, mình đã lớn khôn nhiều, nhiều lắm! 8 tháng bước đi một mình, bây h vẫn còn khập khiễng, nhưng chắc chắn 1 điều, đã bắt đầu bước thẳng hơn, đỡ chênh vênh hơn! 8 tháng đủ để làm quen rồi sống với nỗi nhớ, với hy vọng, với hoài nghi, và với cả những lúc tuyệt vọng, bây giờ nhìn lại đôi lúc thấy mình trẻ con quá, nhưng rồi có chắc mình sẽ mạnh mẽ hơn lên không? Chỉ sợ sau mỗi lần vực dậy, cảm xúc của mình lại chai lì hơn một ít, dày hơn một ít, dần dần mình sẽ không còn là mình nữa mất!

Mình bây giờ, "vàng" hơn! Tóc mình không còn là màu đen huyền như hồi xưa nữa, thay vào đó là hoe hoe. Có người nói mình sau 8 tháng, một cách nghiêm túc, rằng màu tóc bên ngoài như phản ánh chút ố vàng bên trong, hết còn trong sáng và vô tư nữa. Người ta nói thế có thật không nhỉ?

Mình bây giờ, cô đơn hơn! Trước đây, mình sống thiên về tình cảm nhiều, lúc nào cũng câu nệ, nể nang. Với mình ngoài gia đình và tình iu, bạn bè luôn có một vị trí rất lớn! Bây giờ, qua nhiều thay đổi, ngay trong cuộc sống hằng ngày, khiến mình nhận ra rồi những tình cảm đó cũng chẳng là gì cả, những lúc gặp khó khăn, vẫn phải bước tiếp 1 mình mình thôi! Có thể mình đã từng sống quá ỷ lại vào tình cảm ng khác dành cho mình, cứ tưởng rằng "cứ cho rùi chắc hẳn sẽ lại nhận", nhưng bây giờ mới nghiệm ra, quan trọng là mình nhận được cái gì!?

Mình bây giờ, giả dối hơn! 8 tháng trước, mình khóc khi buồn, cười khi vui, ngớ ngẩn khi bối rối. Còn bây giờ lại khóc trong niềm vui rồi lại cười cho nỗi buồn, cảm thấy chẳng có gì là vui trọn vẹn, cũng chẳng có gì là thật sự buồn hết, rồi cũng lại qua đi thôi! Cười và khóc, đơn giản cũng chỉ là hình thức thôi!

Mình bây giờ, dễ vỡ hơn! Chỉ cần một cú huých nhẹ vô tình của người khác, cũng sẽ đủ khiến mình ngơ ngác mất mấy ngày, cặm cụi chắp vá lòng lại, rồi lại lầm lũi đi, tự nhủ lòng "đời thôi mà, có gì đâu!"
...
Còn hy vọng và tương lai, trước đây mình cứ nghĩ, cứ sống đi rồi biết, chẳng có gì mà phải bâng khuâng! Bây giờ, sắp ra trường để bước vào đời, tự nhiên thấy chùn chân! Những cái tương lai tốt đẹp mà trước đây mình thường ao ước, bây giờ sao nhìn lại chẳng thấy bóng mình trong đó? Những hy vọng của mình, cứ lần lượt chắp cánh bay đi mất! Ước mơ về tình yêu, về một gia đình, về cuộc sống thành đạt, bây giờ với mình lại quá viễn vông! Buồn cười quá, sao trước đây mình lại nghĩ tới những hy vọng vớ vẩn đó để làm gì???

Vậy đó, mình bây giờ, tệ hại! K có 1 chút tài sản tinh thần nào trong tay!

Mà không đúng, mình có chứ! Có 1 gia đình k trọn vẹn, mà mỗi lúc muốn tìm chỗ dựa, muốn quay về thì lại sợ hãi quay lưng bước tiếp! Ám ảnh gia đình quá lớn với mình, nó giằng xé, mâu thuẫn nhau trong từng suy nghĩ, từng hành động của mình! Những người thân đó, có những lúc mình iu thương vô hạn, lại có khi mình căm ghét tột cùng! Không một ai trên thế giới này có thể hiểu và thông cảm cho mình trong chuyện này, kể cả người mà mình tin tưởng nhất! Nhưng mà chịu, làm sao người ta có thể hiểu được? Người ta có từng sống như mình đã sống đâu?!

Mình còn 1 thứ nữa, không bít có trọn vẹn hay không, nhưng hiện tại, nó là của mình, và nó vẫn hướng về mình! Tình yêu của người ta là tất cả những gì mình có lúc này mà không hề bị bóp méo hay sứt mẻ! Chỉ có điều sao mình không thấy yên lòng? Sao mình không dám tin vào tương lai? Sự cản trở về địa lý làm mình chùn bước! Cứ tự nhủ vững lòng lên đi, nhưng những lúc cô đơn, sự thiếu vắng lại mang cho mình những lo sợ, những tủi thân! Là do mình, hay do cuộc sống của mình đã khiến mình tuyệt vọng đến thế?

Vậy thì mình có được gì? Có cuộc sống! Sao mình muốn từ bỏ nó quá? Cái cuộc sống đáng ghét!