Công nghệ


Thật sự ra thì từ trước tới giờ, chưa bao giờ mình phủ nhận cái cần thiết và thuận tiện của những thứ thuộc về công nghệ: điện thoại, di động, máy tính, ...
Rõ ràng là ngay bản thân mình cũng cần tới nó!
Nhưng mà mình cũng chưa lúc nào tán thành với việc quá phụ thuộc vào công nghệ, hay là quá nghiện những thứ đó!
Ví dụ như trước đây, lúc chưa có đtdđ, mình vẫn qua nhà tìm nhau, gặp và chào hỏi gia đình, ba mẹ! Còn bây giờ, chỉ hẹn nhau qua cái đt và đi, ba mẹ cũng chẳng thể biết mặt mũi cái đứa đang đi với con mình tròn méo thế nào! Nhiều khi ở nhà, tự nhiên thèm nghe có tiếng gọi hỏi "dạ thưa cô, thưa chú, có Su ở nhà không?!"
Mọi chuyện thay đổi lắm nhé! Ngày xưa thì đến tìm nhau, không gặp ai thì để lại mảnh giấy trước cửa! Ở xa rồi thì chuyển qua viết thư tay, lâu ngày lại chuyển qua mail, rùi bặt tin lun hẳn! Có điện thoại thì nhắn tin, gọi điện, chat, rùi dần dần cũng im lun! Phương thức trao đổi càng lúc càng tiện lợi, mà sao tâm hồn con người cứ như 1 cái gì đó mờ nhạt, mờ nhạt dần! Cứ vậy!
Ở nhà cũng thế, đi đâu mệt mỏi về nhà, muốn có người trò chuyện, muốn có người hỏi han, hay chí ít thì cũng lắng nghe và chia sẻ với mình, thì lại chẳng được như mong đợi! Người ở nhà cứ cắm đầu cắm cổ vô cái gọi là máy vi tính, rồi thì internet ... Dần dần lại thấy nhàn nhạt cả cái thứ tình cảm gia đình ...
Trớ trêu, người iu của mình lại liên quan tới lĩnh vực computer science! Ừ, hay thật! Có những lúc thật bất ngờ và hứng thú khi nghe ng iu giảng giải về những ứng dụng của mấy thứ đó, rùi thầm ngưỡng mộ! Nhưng cũng lắm lúc bực bội và khó chịu khi chẳng lúc nào ng iu rời khỏi được cái laptop! Mà biết làm sao! Dù sao thì bây giờ ở xa nhau, mình có ở bên cạnh ng iu được như cái laptop đâu, đương nhiên là phải quý cái laptop rùi! Mà mình cứ bâng khuâng hoài, liệu đến lúc ở gần, có khi nào mấy thứ công nghệ đó sẽ ngăn cách mình k nhỉ? Y như mấy ngày cuối cùng ờ nhà, có bao giờ nói chuyện được với đứa em suốt ngày chỉ online và nhắn tin điện thoại ...
Ôi chán! Dù sao thì hôm nay cũng phơi bày ra hết những cái khó chịu của mình với những công nghệ tối cần thiết, ôi cái điều mà mình ấp ủ trong bụng lâu nay, đặc biệt là từ lúc mẹ cho bắt net!
Túm lại là bực mình quá, nhưng mà vẫn không thể nào mà sống thiếu được!
Nhưng mà vẫn BỰC MÌNH QUÁ!

1 comments:

kasi said...

Dau co dau Papa. dung la, cong nghe lam con nguoi minh thay doi nhieu, nhung nhung cai thuoc ve van de tam hon ma papa noi la mo` nhat.. thi con ko chac lam dau.
Xu dang di lam o SG roi, cong ty dich thuat Best do pa!

Post a Comment