Đã mặc định bốn mùa không có ở nơi đây.
Nên Mùa Thu chỉ là cơn ảo vọng.
Vậy mà sáng nay, bỗng thấy Mùa Thu trên đường đến sở.
-Em ơi, anh vừa nhìn thấy Mùa Thu. Anh vừa đi qua một tán cây vàng rực. Gió xào xạc, trời se lạnh, lá vàng rơi như thời của ngày xưa!
-Không phải đâu anh. Tại trời sắp mưa đấy. Anh đi đến đâu rồi?
-Anh đi đến Mùa Thu.
-Vậy anh đi nhanh lên kẻo ướt!
...
(st-Giáp Văn)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment