Cuộc đời mệt mỏi quá rồi sao không tha thiết với nhau hơn???

Có những ngày chẳng biết về đâi
Chỉ nghĩ sẽ một mình ra biển
giang tay gào lên như đay nghiến
Chính mình

Có những ngày muốn về thăm mẹ trong lặng thinh
Đứng dựa mái hiên nhìn mẹ cười để thấy lòng trẻ dại
Hỏi mẹ... có cái chết nào không làm đau người ở lại
Con thèm thử chết một lần

Có những ngày ngửa tay ra không tìm nổi một người bạn thân
Rủ ra chỗ quen nhấp ngụm rượu đốt cháy lòng cháy cổ
Nhìn vào mắt nó mà thét lên: ê mày! Tao khổ
Một đời rồi mày ơi...

Có những ngày chạy ra sông nhìn dòng trôi
Hỏi đáy sâu mình bao nhiêu tuổi
Muốn nhúng mười ngón gầy tập chết đuối
Chết vậy... có đau sông?

Trời ơi! Có những ngày những tháng ta thèm rỗng tuếch trong lòng
Chẳng thiết gì quê hương, mẹ cha, bầu bạn
Ném lên trời khổ đau, đắng cay, chán ngán
Chôn xuống đất sâu đứa chưa hết hạn người

Có những ngày ta trợn mắt mà như chết rồi
Thấy tay, ngực, mắt, môi mình tạ bợ
Dính vào xác khô mà chẳng rõ hồn

Có những ngày ta không hơn gì xác chết!

[Thơ Nồng Nàn Phố]

Mẹ ơi!
Con thương họ nhiều quá rồi biết làm răng đây? Yêu thương làm con tham lam và kỳ vọng, rồi thất vọng rồi buồn bã, rồi lại gượng dây tiếp tục yêu thương! Cứ như con đánh mất chính mình mà nhiều khi nghĩ lại con thấy thương mình vô hạn! Con có thể vì họ làm những điều con không muốn, con bám theo họ, trong mắt họ con khờ khạo và chẳng làm được gì chỉ bám đuôi. Con tin là họ yêu thương con cũng như con yêu thương họ vậy! Nhưng mà có lẽ không phải vậy mẹ ơi... Con mù quáng rồi! Họ không đủ yêu thương để có thể đặt mình vào vị trí của con mà nghĩ, họ không đủ yêu thương để cùng con ra mắt gia đình họ hàng, và họ đương nhiên chẳng hề đủ yêu thương để cùng con đến những nơi con chia sẻ bạn bè, xã hội... Những thứ tưởng chừng như rất bình thường! Những dịp sinh nhật mẹ hay những ng trong gia đình mình, họ không đủ yêu thương chỉ để chúc mừng một câu gọi là... Với họ đó là cái gì đó nặng nề và ép buộc trách nhiệm... Con không muồn ép buộc họ, con bỏ qua cho họ tất cả, chỉ thấy thương mẹ nhiều và trách mình thôi!

Con có thể từ bỏ những buổi họp mặt họp lớp với bạn bè, vì họ không muốn đi cùng con, và con không thể trơ mặt đến 1 mình! Thỉnh thoảng con bỏ những buổi họp gia đình bên ngoại hoặc bên nội, vì biết họ không thoải mái và không muốn bị ép buộc phải đến dự!
Con tối giản đến hết mức có thể những lần họ phải đi cùng con...
Đó là cs của con khi ở nhà... không có họ cũng ok!

Nhưng bây giờ thì khác, con cô đơn quá mẹ ơi! Không gia đình không bè bạn... con cần họ hơn lúc nào hết! Nhưng chẳng bao giờ họ hiểu! Con sợ nhất là mỗi lần con chia sẻ, họ nói "khổ quá thì s ly dị t đi! khổ quá thì s về đi!" Mẹ ơi! Con dại! Nhưng những câu đó nghe đi nghe lại hàng chục lần làm con đau quá, mà con vẫn thương, con không rời họ được! Cứ nói ra những suy nghĩ và gánh nặng trong lòng là con lại nhận được những câu như vậy! con sợ! con mệt mỏi! con tủi thân! con chỉ muốn được chia sẻ và hy vọng họ vì con mà thấu hiểu thoy mà, không được sao? Con yêu thương ngu dại quá! Cứ muốn thử làm mình chết đi coi họ có vì vắng con mà nhận ra sự nhẫn tâm và vô tình của mình không?!

Hôm nay con không kiềm đươc đã lỡ tâm sự với mẹ rồi! Con làm mẹ khóc! Mẹ ơi con xin lỗi! Con biết con làm mẹ buồn và lo nhiều! Con biết con đi lấy chồng ráng làm vui ba má người ta nhưng mẹ chỉ nhận được những thờ ơ hình thức... Con biết mẹ trông đợi họ nhiều yêu thương họ nhiều vì họ là người mà con gái mẹ yêu thương! Con đã làm cho mẹ hụt hẫng rồi! Mẹ ơi con xin lỗi!

Giá như con được chết đi mà không làm đau mẹ!
Mẹ tha lỗi cho con!!!

0 comments:

Post a Comment