Cổ tích về bồ công anh


Ngày xưa, có một mảnh Đất yên bình yêu một bông Bồ Công Anh bé nhỏ . Nhưng Đất chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ, âm thầm chăm sóc và chờ đợi BCA lớn.
Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. BCA từ đó mà quen biết Gió. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng:bông BCA bé nhỏ và Gió đã yêu nhau.

***
Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió :
"Em là Bồ Công Anh vì anh là Gió. Em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..."
"Vậy thì Bồ Công Anh ơi, em phải hứa...ko bao giờ trách hờn anh..."
Rồi Gió đưa bồ công anh bay đi.
Bay đi xa...
Xa mãi...
Xa...
BCA lâng lâng trong hạnh phúc.
BCA nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ.
Gió đã đưa BCA đi xa lắm lắm rồi...

***
BCA chỉ nhớ cái tát của đất.
Bỏng rát...
"Cậu ấy là Gió. Em đi theo hoài vậy dc sao?"
"Cuộc đời của em ko liên quan gì đến anh!!!"
BỐP!!!
Đau đớn và hối hận.
Đất mờ dần trong đêm mù sương...

Một ngày kia.
BCA thấy mình chới với.
Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi.
Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu.
Chẳng biết tự khi nào BCA đã trở về chốn cũ.
Ngẩn ngơ...

***
"Ta ra đi mang theo bóng hình nơi cũ
Em hãy tin rằng: anh yêu em...
Em là em
và anh là anh..."(*)
Lời bài hát ngân nga.
Gió ko vô tình.
Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió.

***
Đất đã bao lần bắt gặp BCA hát bài này.
Chỉ một mình bên nhà thờ cổ.
Mắt BCA nhìn ra xa lắm...
Có thể tìm gặp Gió ko BCA ơi...?

***
Chiều buông nắng.
Hoàng hôn khuất xa chân trời...(**)
Đất đến bên BCA.
"Bé khóc đi!"_Đất nói giản dị, cho BCA mượn đôi vai để ngả vào.
Nhưng BCA ko khóc. BCA mơ thấy mình bay chơi vơi.
Chơi vơi. Vô định.
Trong cơn ngơ ngẩn đó, BCA nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều:
"Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh ko có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán cà phê mù sương đó. Một là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: BCA bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...".

***
( không thích đoạn kết nên thôi, đến đây thôi!)

************************************************************************************
Một ngày học mệt mỏi!

Người ta đọc blog của mình, chắc chỉ toàn thấy mình khóc và than vãn, có chán không?
Nhưng mà chỉ lúc nào có cảm xúc mình mới viết mà?! Có nên tiếp tục viết ra những cảm xúc của mình nữa không???

Nhận mail xong, thấy buồn, không hiểu vì sao! Không biết lý giải, đơn giản chỉ là buồn thế thôi, buồn lắm, và đau nữa ... đừng hỏi S tại sao nhé!

Ngày mai là một ngày vui nhỉ! Ừ, lẽ ra là một ngày vui đấy! Nhưng mà dù buồn, dù thiếu vắng cũng phải vui lên nhé! S sẽ luôn ở bên và cầu chúc mà!

Tới đây thôi, tự nhiên trống rỗng mất rồi!

5 comments:

[ и g Ọ ¢ ] xóa tên Anh♥ said...

tâm trạng thì cÅ©ng có tâm trạng vui nữa chứ Ä‘âu fải chỉ có buồn thôi Ä‘âu...cố lên anh nhé!

sophie_le said...

cu buon that nhiu vao, roai se thay de chiu lai...giong nhu mi da tung noi voi ta, cu song that voi cam xuc cua minh a...

☆-‘๑’-I'm B.S Bip-‘๑’-☆ said...

H�.. hay !
Em .. ch�m nh� ^^

tranngocthachs said...

Ê, răng lại nhận email xong lại bùn. Tui viết bình thường lắm mà. Ko biết viết làm sao bà má»›i vui Ä‘ây.

sau beo said...

luôn hát hò vui vẻ nha tá»·, mặt dù hÆ¡i tá»™i mụi chút xíu hehehe.

Post a Comment