Sáng thứ 7 dịu dàng

Cái mặt làm biếng ngủ chán chê mới dậy :P
Tức là thức dậy hẳn lúc 9h, típ tục nằm lăn qua lăn lại thêm 15'. Sau đó như 1 nỗ lực lớn, bật dậy xún nhà vệ sinh cá nhân, giặt đồ (thật ra là đem đồ bỏ vô máy và bấm nút), xong lại lên phòng mở máy tính ra, coi coi ngó ngó, chat chit với 3 quỷ bạn... 11h30 lại xún nhà, nấu cơm, phơi đồ, làm thức ăn, xem hoạt hình, ca nhạc, phim truyện các thể loại chờ mẹ về ăn cơm :)
Vậy là đi qua 1 buổi sáng yên bình. Trưa mẹ về kêu sáng mai ra chợ --> dùng dằng --> cuối cùng là phị mặt xún 1 đống, mẹ lẫy, ... và mình, sáng mai thể nào cũng lóc cóc mò ra, dù hok mún tí nào! Thật sự là từ sau vụ tuần trước, mình càng ám ảnh hơn cái cảnh xún chợ... Chỉ mún những ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, được thoải mái, thix gì làm đó, hok mún áp lực đâu :(
Ăn trưa xong thì xịt, híc, mệt mỏi rùi đây! Mò lên phòng làm bài, mà cuối cùng phần mềm hok có mở được! Thế là lại thêm 1 lý do cho mình làm biếng, hihihihi. 
Hết tuần sau sẽ đi sg chơi, vui vui gê! Nghĩ tới là háo hức!
Thoy đi đọc truyện rùi ngủ trưa đây :)

À!Có kết quả xét nghiệm rùi, k nằm ngoài dự đoán, có điều lần nài thì men gan cũng bắt đầu có vấn đề! Mẹ lại típ tục rên rỉ... Chỉ thế thôi, chứ có làm được j cho mình đâu! Mỗi lần mình bị bệnh, hay bệnh của mình chuyển biến xấu, sao mẹ không lúc nào an ủi hay động viên, mà chỉ toàn gây áp lực? Mình muốn bệnh lắm sao? Từ cái năm định mệnh đó (cứ tự hỏi sao năm đó mình k die luôn đi cho đẹp đời!?) tới giờ, bất cứ bị thêm vấn đề gì về sức khỏe, trước hết mình cũng cảm thấy guilty với mẹ, với gia đình, với em mình hết... Bây giờ mình sẽ k phải khổ sở như thế nữa. Mình k cần ai care hết, kệ mình đi! Mà thật ra cũng có ai care đâu, chỉ toàn blame mình thôi! Kể cả Th cũng vậy, lúc nào cũng cằn nhằn càu nhàu, tại sao k thế này k thế khác, răng k hỏi bác sĩ thế này thế khác... Cứ thử là mình đi! Mà ai cũng toàn nói và nói thoy, lúc mình nằm xuống thật sự, thì có ở bên đâu? có chia sẻ hay xoa dịu hay ngọt ngào đâu???Là 1 người k được khỏe như những người khác thật là bất hạnh!!! Tưởng tượng mình những năm về sau khiến mình nhác sống tiếp, nhác đối mặt ghê!... Thoy k nghĩ nữa, k lại sẽ liên quan đến những vấn đề khác k thể nói ra...

0 comments:

Post a Comment